Độc Tôn Tam Giới

Chương 2997

- Thái Thượng, không nên nhiều lời cùng tiểu tử này. Tiểu tử này miệng thiếu nợ, không cần phải cùng hắn đấu mồm mép.

- Đúng, tiểu tử này thiếu nợ thu thập, trước bắt lấy hắn nói sau.

Bạch Mi lão giả kia than nhẹ một tiếng:

- Người trẻ tuổi, quá mức xuất sắc, dễ dàng chết yểu. Nghe lão phu một câu, đầu hàng đi. Đầu hàng có thể cho ngươi lựa chọn một kiểu chết thể diện. Không đầu hàng, một khi lão phu tức giận, chẳng những ngươi chết, để cho chúng ta điều tra ra thân nhân của ngươi, điều tra ra cửu tộc của ngươi, hết thảy tru sát toàn bộ!

Sắc mặt của Giang Trần phát lạnh:

- Nói như vậy, Tiểu Thang đảo các ngươi là chấp mê bất ngộ!

Bất quá, sau một khắc, trên mặt Giang Trần lại lộ ra nụ cười quỷ dị:

- Như vậy cũng tốt, vốn ta vẫn còn do dự, mấy người các ngươi, ta rốt cuộc nên giết hay không. Hiện tại xem ra, chẳng những phải giết, các ngươi còn chết chưa hết tội!

- Giết chúng ta?

Một cao tầng của Tiểu Thang đảo khoa trương cười ha hả.

- Tiểu tử, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Ngươi một chó nhà có tang, lập tức sẽ biến thành chó chết, còn muốn giết chúng ta?

Giang Trần nhếch miệng cười cười, đầu lưỡi liếm bờ môi, lộ ra một nụ cười khát máu. Ánh mắt lạnh lùng, đảo qua trước mặt những người này.

- Động thủ!

Bạch Mi lão giả hô một tiếng, vài tên cường giả Thiên Vị Cao giai, cùng một chỗ khởi động.

Cường giả Thiên Vị Cao giai đánh nhau, tự nhiên sẽ không giống những tu sĩ cấp dưới, binh binh pằng pằng đánh cho thanh thế to lớn, bọn hắn muốn ra tay, đó là thủ đoạn tất sát.

Thiên Vị thần thông phong tỏa hư không, cả đám có nhiệm vụ riêng, chiếm cứ mọi nơi hẻo lánh. Phong kín toàn bộ đường lui của Giang Trần.

Trong nháy mắt, bốn phía Giang Trần, liền không còn góc chết, tất cả khu vực chiến đấu, lộ tuyến lui lại, đều bị phong kín.

Người trong nghề vừa ra tay, liền biết có môn đạo.

Đám người kia, rõ ràng thường xuyên chấp hành nhiệm vụ, nhìn phối hợp, trình độ ăn ý của bọn hắn, cơ hồ đều không cần lên tiếng.

Mỗi một động tác, mỗi một vị trí, đều giống như trải qua vô số lần tập luyện.

Giang Trần cũng không dám lãnh đạm, hắn biết rõ, lần này mình đối mặt, không phải là tu sĩ bình thường. Đây là một đám cao tầng của Tiểu Thang đảo.

Đám người kia, không đơn thuần là vũ lực cá nhân dũng mãnh, khó khăn nhất chính là nghiêm chỉnh huấn luyện, phối hợp thành thạo ăn ý. Loại tình huống này, nếu như Giang Trần không có chỗ dựa, cơ hồ là không thể nào có thể chạy thoát.

Một khi bị khốn trụ, cái kia cũng chỉ có thể không ngừng chống đỡ, mãi cho đến mệt chết hoặc bị giết mới thôi.

Lúc này, ngược lại là Ngân Kiếm Bang La bang chủ kia, lộ ra thập phần đột ngột, nhe răng cười nhìn Giang Trần:

- Tiểu tử, ngươi không phải rất biết giết sao? Lại giết một hồi cho bổn bang chủ nhìn xem!

- Tiểu tử, nhận mệnh a!

Bạch Mi lão giả thấy đồng bạn đã kết xong trận thế công thủ, nói một tiếng:

- La bang chủ, ngươi muốn cùng nhau công kích, hay là ở một bên lược trận?

Trên mặt La bang chủ kia tràn ngập ý tứ ác độc:

- Đương nhiên phải cùng nhau công kích, tiểu tử này, giết nhiều người của chúng ta như vậy, há có thể để cho hắn chết nhanh như thế?

- Vậy thì cùng nhau công kích!

Bạch Mi lão giả nói xong, trong tay trảo một cái, nhiều ra một cây phất trần, tiện tay cuốn lên, tựa như tóc trắng 3000 trượng, hóa thành vô số tơ mỏng màu trắng, quấn tới Giang Trần.

Giang Trần nhìn thấy tơ mỏng màu trắng kia phóng tới, lập tức nhìn ra trò, thất thanh nói:

- Âm Tàm Đoạt Mệnh Ti?

Âm Tàm Đoạt Mệnh Ti này, Giang Trần tự nhiên biết rõ? Đó là hung vật hiếm thấy trong thiên hạ. Một khi phát động công kích, là cực kỳ nguy hiểm. Vật ấy đáng sợ nhất, không ở vật lý công kích, mà ở công kích thần hồn. Một khi bị Âm Tàm Đoạt Mệnh Ti này cuốn lấy, Âm Tàm Đoạt Mệnh Ti màu trắng, rất nhanh sẽ đổi màu, một khi màu sắc biến thành đỏ, cái kia liền ý nghĩa, người bị công kích, huyết nhục cùng thần hồn đã bị Âm Tàm Đoạt Mệnh Ti này hấp thu sạch sẽ.

Chỗ đáng sợ của vật ấy, liền ở chỗ phương thức công kích của nó, không giống binh khí khác công kích. Địa phương đáng sợ nhất của nó ở chỗ, vật ấy có thể tiến hành công kích từ xa.

Dù cách ba thước không gian, cũng có thể công kích thần hồn cùng huyết nhục, thậm chí cách năm ba trượng, như trước có thể hoàn thành công kích.

Chỉ có điều độ công kích mạnh yếu tồn tại bất đồng.

Tự nhiên là càng đến gần lực công kích càng mạnh. Nhưng mà công kích từ xa, có đôi khi đao cùn cắt thịt, chờ người bị công kích phản ứng lại, đã không còn kịp rồi.

Cho nên nói, Âm Tàm Đoạt Mệnh Ti này phi thường bá đạo. Khoảng cách gần có thể lập tức thu hoạch tánh mạng người, cự ly xa có thể chậm rãi thu hoạch tánh mạng người.

Giang Trần chứng kiến qua Âm Tàm Đoạt Mệnh Ti, biết rõ vật ấy đáng sợ. Cho nên, khi Âm Tàm Đoạt Mệnh Ti phô thiên cái địa quấn đến, Giang Trần cực kỳ nghiêm túc, Nguyên Từ chi lực ở quanh thân điên cuồng thả ra, Nguyên Từ chi lực mãnh liệt, ngăn cản xu thế công kích của Âm Tàm Đoạt Mệnh Ti.

Mà pháp thân của Giang Trần, thì lái độn quang, đột nhiên xông lên phía trước.

- Hừ, tiểu tử, đi chỗ nào?

Đám người kia rõ ràng cho thấy muốn ở chỗ này làm thịt Giang Trần, từng nơi hẻo lánh, từng lối đi, đều có người thủ hộ, ngăn chặn đường đi của Giang Trần.

Người chính diện kia, tay nhoáng một cái, một thanh đại chùy hoa sen xuất hiện, trước mặt có vô số khí lưu hình dạng cánh hoa, không ngừng oanh ra, chặn đứng đường đi của Giang Trần.

Thực lực của người này, tuy không bằng Bạch Mi lão giả, lại không có chênh lệch quá lớn. Mặc dù là Giang Trần chính diện tới đối địch, cũng chưa chắc có thể nói ổn thắng, chớ nói chi là muốn trong nháy mắt đột phá người ta phòng ngự, cơ hồ không có khả năng gì.

Giang Trần nộ quát một tiếng:

- Cút ngay!

Nắm Thánh Long Cung trong tay, một mũi tên hung hăng vọt tới đối phương. Mũi tên này là đột nhiên xuất hiện, đối phương lại không nghĩ rằng, khoảng cách gần như vậy, Giang Trần nói bắn tên liền bắn tên, thậm chí ngay cả động tác chuẩn bị cũng không có. Phảng phất cánh tay vừa nhấc, mũi tên liền tự động xuất hiện.

Trong lúc nhất thời, người nọ cũng giật mình, vội vàng huy động đại chùy, ngăn cản mũi tên phóng tới trước mặt.

Giang Trần thuận thế xông lên, chỗ xung yếu của người này cũng hiện ra trước mặt.

Mà lúc này, một thanh âm âm trầm truyền đến:

- Tiểu tử, lúc này nhìn ngươi chạy đi đâu!

Thanh âm này, đúng là của La bang chủ phát ra. Hắn và Bạch Mi lão giả ước định tốt cùng nhau công kích, nhưng trên thực tế, lại vận sức chờ phát động, cũng không có cùng nhau công kích.

Hắn đang đợi cơ hội, cơ hội một kích trí mạng.

Lúc này, hắn cảm thấy, mình đợi đến cơ hội rồi.

Một đạo độn quang tiêu xạ, hai tay nâng đao, hoành nghiêng mà đến, dốc sức liều mạng chém tới.

Một đao kia đến cực kỳ đột nhiên, hơn nữa khí thế mãnh liệt, quả thực có thể chặt đứt hư không.

Giang Trần giật mình, nếu như bị chém trúng, mặc dù có Thần Ma Kim thân hộ thể, cũng sẽ bị trọng thương, nói không chừng bị chém thành hai đoạn, cũng không phải là không có khả năng.
Bình Luận (0)
Comment