Độc Tôn Tam Giới

Chương 3189

Từ các mặt, hắn cũng hiểu rõ đến rất nhiều chuyện của Giang Trần.

Nghe nói Giang Trần đang tận sức đối kháng Ma tộc, biểu lộ của Già Diệp Thần Tôn cũng có chút phức tạp.

- Lúc trước thời điểm bổn tọa tuổi trẻ, thường thường hận mình sinh muộn hai mươi vạn năm, nếu như sinh ra sớm hơn hai mươi vạn năm, có thể ở thời đại Thượng Cổ, tham dự Phong Ma đại chiến, nhân sinh như vậy, mới gọi đặc sắc.

Già Diệp Thần Tôn cảm thán.

- Ma tộc nhất định còn có thể tàn sát bừa bãi lần nữa, sự tình Thượng Cổ, nhất định sẽ tái diễn. Nếu Thần Tôn thật muốn tham dự, ngày khác nhất định là có cơ hội.

Già Diệp Thần Tôn cười ha ha:

- Chỉ sợ Ma tộc còn chưa tàn sát bừa bãi, Vạn Uyên đảo đã đại loạn rồi. Nói sau, bổn tọa cũng đã nói, đây chẳng qua là ý niệm lúc ta tuổi còn trẻ. Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, mộng tưởng lúc tuổi trẻ khinh cuồng, hiện tại cũng chưa chắc là thực.

- A?

Giang Trần hơi có chút giật mình.

- Vạn Uyên đảo đại loạn? Chỉ giáo cho?

- Thứ nhất, Vô Tận Lao Ngục xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, căn cứ bổn tọa điều tra, đây không phải là do niên đại đã lâu thiếu tu sửa, mà là có người cố ý phá hư. Nói cách khác, Vạn Uyên đảo không còn là thời đại mười Đại Thánh Địa thống trị bền chắc như thép nữa. Thứ hai, vị diện chiến trường báo nguy, thực lực của mười Đại Thánh Địa suy yếu, đã rất khó duy trì vị diện chiến trường tiêu hao.

Giang Trần chấn động:

- Tiền bối cũng biết sự tình vị diện chiến trường?

- Hừ, Vô Tận Lao Ngục là một địa phương đặc sắc, bên trong không đơn thuần là giam giữ người của Vạn Uyên đảo, cũng có Ngoại Vực cường địch khác, đồng dạng giam giữ ở đó. Có thể nói, sự tình mười Đại Thánh Địa không biết, bổn tọa cũng biết không ít.

Ngữ khí của Già Diệp Thần Tôn ngạo nghễ.

Trong nội tâm Giang Trần không ngừng kêu khổ. Một phương diện Ma tộc tàn sát bừa bãi, xu thế không thể không phát sinh, một phương diện khác, vị diện chiến trường cũng tràn đầy nguy cơ.

Chẳng lẽ, Thần Uyên Đại Lục phải trở lại thời đại Thượng Cổ bấp bênh? Thần Uyên Đại Lục lại phải nghênh đón một thời đại Hắc Ám khác?

- Thiên Quỹ chếch đi, tọa độ vị diện bạo lộ. Tương lai của Thần Uyên Đại Lục, tất nhiên là thời đại hỗn chiến. Giang Trần, tu vi của ngươi không tệ, bất quá, nếu như hiện tại Vĩnh Hằng Thánh Địa phái ngươi ra vị diện chiến trường, nói không chừng, tất cả phong quang của ngươi, tùy thời có khả năng tan vỡ.

Già Diệp Thần Tôn cười ha ha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, phảng phất muốn nhìn thấu Giang Trần.

- Thánh Tổ đại nhân từng nói với ta, tạm thời sẽ không để ta đi vị diện chiến trường. Ít nhất trước khi ta triệt để phát triển, hắn sẽ không làm như vậy.

- Nay nhất thời, kia nhất thời. Lúc ấy hắn đáp ứng ngươi, có lẽ thế cục còn không gian nan như vậy, mà khi đó khả năng ngươi còn không có trưởng thành đến như hiện tại. Dùng trình độ của ngươi bây giờ, lên vị diện chiến trường, cũng có thể cống hiến không nhỏ.

Giang Trần tức cười, những lời này, hắn không biết trả lời như thế nào.

Hắn không sợ lên chiến trường, rung chuyển thời đại, giá trị của đàn ông, là thể hiện ở trong chiến trường. Nói sau, Giang Trần từ thực chất cũng không phải là một người an phận thủ thường.

- Ly khai Vĩnh Hằng Thánh Địa, đi theo ta. Ta sẽ nghĩ biện pháp, bồi dưỡng ngươi và Hoàng Nhi, song song tiến vào Thần đạo. Các ngươi tiến vào Thần đạo, làm cánh tay trái bờ vai phải của ta, dù tương lai loạn thế đến. Chúng ta cũng có vốn liếng tự bảo vệ mình. Chuyện không thể làm, cũng có thể ly khai Thần Uyên Đại Lục, thông qua vị diện giới bích, đi sân khấu càng rộng rộng lớn hơn.

Già Diệp Thần Tôn đột nhiên nhìn chằm chằm vào Giang Trần, trầm giọng nói.

Lời mời này, phi thường đột nhiên.

Giang Trần nhướng mày, lại không có suy nghĩ, lắc đầu nói:

- Tiền bối, tuy ta tuổi trẻ, nhưng cũng biết, làm chuyện gì, phải trước sau vẹn toàn. Nhân loại cương vực, dùng ta cầm đầu, đều dựa vào ta, ta không cách nào vứt bỏ mà đi. Vĩnh Hằng Thánh Địa, tuy không tính có ân bồi dưỡng, nhưng coi như đã từng chung hoạn nạn, hơn nữa ta và Thánh Tổ đại nhân có ước định. Bội bạc, không phải nguyên tắc làm người của Giang Trần ta.

Đây là lời nói thật.

Tuy hắn biết, Già Diệp Thần Tôn đề nghị, là lựa chọn hợp lý nhất, hoàn mỹ nhất, phù hợp lợi ích của hắn nhất.

Thế nhưng mà, đại trượng phu sống ở trên đời, có một số việc, có chút lựa chọn, cuối cùng không thể quá hèn mọn bỉ ổi. Có một số việc, có chút nguyên tắc, cuối cùng phải kiên trì.

Thấy Giang Trần cự tuyệt, tựa hồ Già Diệp Thần Tôn đã dự liệu, cười nhạt một tiếng:

- Ngươi bướng bỉnh như vậy, ngày khác Hoàng Nhi theo ngươi, ngươi không sợ nàng không hạnh phúc sao?

- Thần Tôn đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, ngươi biết Hoàng Nhi muốn là loại hạnh phúc nào sao?

Nếu là nam nhân đối thoại, Giang Trần dứt khoát không che che lấp lấp.

Già Diệp Thần Tôn á khẩu không trả lời được.

- Nếu như ta lâm nguy cẩu thả, bỏ trốn mất dạng, Hoàng Nhi mới xem thường ta. Ta không muốn, cũng sẽ không khiến Hoàng Nhi cảm thấy, nam nhân nàng chọn, là một nam nhân không có đảm đương, không có cảm giác trách nhiệm.

Thái độ của Giang Trần đã phi thường minh xác.

Già Diệp Thần Tôn nhắm mắt lại, không có nói cái gì nữa.

Hồi lâu, hắn mới than nhẹ một tiếng:

- Có ít người, trời sinh là muốn làm đại sự. Giang Trần, có lẽ ngươi là người trời sinh muốn làm đại sự. Mà thôi, đề nghị của ta, sẽ một mực hữu hiệu. Nếu có một ngày ngươi muốn cải biến chủ ý, có thể tìm ta.

Giang Trần nhịn không được nói:

- Tiền bối, ngươi không phải nói, năm đó ngươi hận mình không thể sinh ra sớm hai mươi vạn năm, có thể tham dự Thượng Cổ Phong Ma đại chiến sao? Hôm nay, loạn thế đã đến, ngươi có thần thông như vậy, sao ngược lại không còn chí khí? Một lòng chỉ muốn tránh né, muốn thoát đi?

Hai mắt của Già Diệp Thần Tôn khẽ động, thần quang bắn ra, có chút tức giận nhìn Giang Trần.

Nhưng Giang Trần lại không sợ hãi chút nào, ánh mắt kiên định nhìn Già Diệp Thần Tôn.

- Người trẻ tuổi, mộng tưởng đều là nhiệt huyết. Nếu để cho ngươi đi Vô Tận Lao Ngục ngốc mấy chục năm, có lẽ ý nghĩ của ngươi, cũng không phải là như bây giờ.

Già Diệp Thần Tôn thản nhiên nói.

- Vô Tận Lao Ngục lại đáng sợ, cũng chưa chắc có thể ma luyện mất mộng tưởng của tiền bối a. Cường giả chân chính, là cường giả tâm chí kiên định. Ở trong cực khổ, chỉ có thể ma luyện tâm chí của hắn, để cho hắn càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, mà không phải gặp được sự tình, liền chỉ muốn trốn tránh.

Giang Trần có chút căm tức, dùng thực lực của Già Diệp Thần Tôn, vốn không nên bi quan như thế.

Già Diệp Thần Tôn rõ ràng không biện bạch chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn Giang Trần.

- Người trẻ tuổi, ngươi có biết, lần này Vô Tận Lao Ngục, đến cùng trốn ra bao nhiêu cường giả không?

- Bao nhiêu?

Giang Trần hỏi.

- Số lượng Thần đạo, tuyệt đối không thua gì Vạn Uyên đảo hiện tại, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Thậm chí, trong đó còn có tồn tại so với ta càng mạnh hơn nữa. Những người này, nếu như muốn gây sóng gió cho Vạn Uyên đảo, cũng đủ để phá hủy Vạn Uyên đảo. Nếu như bọn hắn muốn cấu kết Ngoại Vực cường địch, lực phá hoại lại càng gấp bội, thậm chí là vài lần. Ngươi nói, dưới loại tình huống này, dùng lực của chúng ta, còn có bao nhiêu hi vọng thay đổi thế cục?

Già Diệp Thần Tôn cười lạnh nhìn Giang Trần.

Giang Trần nghe Già Diệp Thần Tôn nói, trong lòng cũng chấn động. Không thể tưởng được, Vô Tận Lao Ngục lại tan vỡ như thế, bởi như vậy, về sau Vạn Uyên đảo thật đúng là Thần Ma cuồng vũ, các loại đầu trâu mặt ngựa đều sẽ hoá trang lên sân khấu?
Bình Luận (0)
Comment