Độc Tôn Tam Giới

Chương 3248

Giang Trần nhịn không được cười lên, nghĩ thầm nữ nhân này thật đúng là keo kiệt. Nhưng mà Giang Trần là người của hai thế giới, tâm trí tự nhiên không giống người trẻ tuổi bình thường.

Hắn biết rõ, Dao Quang Thánh Nữ này chỉ là bực bội với mình, ngược lại chưa hẳn thực xấu đến cỡ nào. Ít nhất hành vi của các nàng coi như quang minh lỗi lạc.

So với Độc Phi Thạch Thanh Lộ, cái gọi là người chính đạo như các nàng, kỳ thật dễ đối phó hơn nhiều.

Tư Đồng Thánh Nữ khẽ cười nói:

- Dao Quang muội muội, ngươi có cái gì muốn cùng Giang Trần đạo hữu đánh bạc không?

Dao Quang Thánh Nữ giương cầm trong tay lên:

- Ta muốn cùng hắn so cầm.

Giang Trần bật cười nói:

- Tuy tại hạ hiểu sơ âm luật, nhưng muốn nói so cầm, thì trực tiếp đầu hàng nhận thua a, cái này không phải sở trưởng của ta.

Kiếp trước Giang Trần ở phương diện nhạc lý, coi như là đại hành gia. Thế nhưng mà kiếp nầy một mực bận rộn, căn bản không có thời gian đụng dây đàn.

Loại vật này, quen tay hay việc. Ba ngày không luyện sẽ ngượng tay.

Giang Trần bao nhiêu năm không có luyện qua, tự nhiên không có khả năng khảy đàn tốt hơn Dao Quang Thánh Nữ. Lúc trước hắn cũng quan sát thoáng một phát, Dao Quang Thánh Nữ ở cầm đạo, tạo nghệ rất sâu.

Có lẽ, cũng chỉ có Hoàng Nhi, mới có thể cùng nàng quyết thắng bại.

Tư Đồng Thánh Nữ bỗng nhiên cười cười, nói:

- Có tin đồn, nói năm đó thời điểm Giang Trần đạo hữu gặp Yến gia tiểu thư, là một khúc đưa tình, hai khúc định chung thân. Giang Trần đạo hữu cần gì phải khiêm tốn?

Giang Trần khẽ giật mình, cái nghe đồn này, người biết cũng không nhiều, lại không nghĩ rằng, hai đại Thánh Nữ kia rõ ràng cũng biết, lập tức cười một tiếng.

- Nghe đồn hơn phân nửa nói quá sự thật, nhị vị Thánh Nữ nói quá lời.

Giang Trần khiêm tốn nói.

Dao Quang Thánh Nữ nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, không cần nhăn nhăn nhó nhó. Bổn tiểu thư cũng không ý định khi dễ ngươi không biết khảy đàn. Chỉ nghe nói hai khúc kia của ngươi, phi thường cao minh. Ta có thể cho ngươi mượn cầm, chỉ cần hai khúc kia, có thể đạn tấu, không khinh cầm này của ta, liền tính toán ngươi thắng. Nếu nhập không được pháp nhĩ của bổn tiểu thư, liền coi như ngươi thua, như thế nào.

Giang Trần dở khóc dở cười, thiên hạ còn có phương pháp đánh bạc như vậy?

Nếu phương pháp đánh bạc như vậy, thắng hay không hoàn toàn ở một câu của đối phương. Mặc dù mình đàn lại tốt, đối phương nói không hay, vậy cũng uổng công.

Ngược lại là Tư Đồng Thánh Nữ kia khẽ cười nói:

- Giang Trần đạo hữu, muội muội của ta xưa nay có gì nói nấy, ngươi cứ việc đàn, tỷ muội chúng ta, nhất định sẽ không bình luận trái lương tâm.

Cái này là nói cho Giang Trần, ngươi cứ việc đàn, chỉ cần đàn tốt, tuyệt đối sẽ không trái lương tâm nói ngươi không tốt.

Giang Trần biết rõ, hôm nay cửa ải này, chỉ sợ là không dễ qua. Nếu như không lộ thân thủ, hai vị Thánh Nữ kia, nhất định sẽ không để cho mình vượt qua kiểm tra.

Bản thân Giang Trần ngược lại không sao cả, nhưng mà liên quan đến sự tình mười Đại Thánh Địa kết minh, liên quan đến lợi ích của Vĩnh Hằng Thánh Địa, Giang Trần không có cách nào từ chối.

Dù sao, chuyện phát sinh ở nơi đây, Ngô Du và Cam Ninh đều nhìn ở trong mắt. Nếu như mình không ra lực, quay đầu lại vạn nhất để cho Đại Thánh Chủ biết rõ, nhất định sẽ trách mình không chịu dụng tâm.

Giang Trần không sợ bọn họ trách cứ, chỉ là hắn tự hỏi bản tâm, cảm thấy chuyện này, mình bụng làm dạ chịu.

Nghĩ tới đây, Giang Trần chắp tay:

- Nhị vị Thánh Nữ đã nói như thế, Giang mỗ liền bêu xấu. Xin chờ một lát, tại hạ trước làm chút ít chuẩn bị.

Ở Giang Trần xem ra, đây là một sự tình cao nhã, tự nhiên phải làm chút ít chuẩn bị.

Tìm được một chỗ có nguồn nước, tắm rửa thay quần áo, Giang Trần thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, tẩy đi toàn bộ khí tức sát phạt trên người mình, lúc này mới trở lại hiện trường.

Thấy Giang Trần trịnh trọng như thế, hai nữ cũng hơi có chút kinh ngạc. Dao Quang Thánh Nữ nhếch môi, tựa hồ muốn nói chút gì đó.

Nhưng Tư Đồng Thánh Nữ lại chau mày, ngăn cản Dao Quang Thánh Nữ.

- Tiếp cầm.

Tay áo của Dao Quang Thánh Nữ chấn động, cây cầm hóa thành một đạo bạch quang, rơi xuống trước mặt Giang Trần.

Giang Trần hư không nắm lấy, dùng một đạo khí lưu ngăn chặn cây cầm.

- Đàn rất tốt.

Giang Trần nâng cầm, xem xét, phong cách cổ xưa đại khí, lộ ra một loại nội tình, để cho Giang Trần nhịn không được tán thưởng một tiếng.

- Coi như ngươi biết hàng.

Dao Quang Thánh Nữ nói thầm một câu.

Giang Trần đạt được cầm, khí chất cả người phảng phất như đột nhiên thay đổi.

Thử vài âm, Giang Trần đối với tính chất của cây cầm, càng hiểu rõ một tí. Thần thức triển khai toàn bộ, Giang Trần đem khí chất bản thân, chậm rãi cùng cây cầm hình thành trao đổi, hình thành dung hợp.

Thế gian vạn vật, đều có linh tính.

Cây đàn cổ này, cũng giống như thế. Giang Trần thử một lần, liền biết rõ cầm này là linh vật, nếu như mình như Cầm sư bình thường đối đãi nó, cây đàn cổ này nhất định sẽ không cho mình mặt mũi.

Dù sao, linh vật có linh tính của nó, không phải ngươi muốn thao túng là có thể thao túng. Mặc người sử dụng, cũng chỉ có những tục phẩm kia mà thôi.

Chứng kiến Giang Trần trịnh trọng như thế, nhị vị Thánh Nữ đều thu tâm khinh mạn. Nhìn ra được, Giang Trần này tuyệt đối là người hiểu cầm.

Nếu như không phải người hiểu cầm, sau khi lấy được, liền sẽ nhớ lấy huyễn kỹ.

Mà Giang Trần lại không nóng nảy, vẫn lựa chọn trước câu thông đàn cổ, dùng khí chất tìm kiếm dung hợp, tìm được cộng minh.

Đây mới thực sự là người hiểu cầm. Không nói Giang Trần này khảy đàn như thế nào, chỉ nhìn những trình tự kia của hắn, liền biết hắn tuyệt đối không phải thế hệ thật giả lẫn lộn.

Trong lúc nhất thời, Tư Đồng Thánh Nữ lộ ra một chút mỉm cười, trong ánh mắt cũng nhiều thêm vài phần chờ mong.

Giang Trần thử âm, điều dây cung xong, liền chỉnh ngay ngắn y quan, bắt đầu khảy đàn.

Sau khi âm phù thứ nhất chảy xuôi ra, phảng phất đàn cổ triệt để cùng Giang Trần dung hợp, tuy mới đầu, Giang Trần còn hơi có chút không lưu loát.

Nhưng mà, sau một lát, Giang Trần liền triệt để tìm được cảm giác.

Khúc thứ nhất, là《 Phạm Âm Độ Hồn Chú 》, phong cách của khúc này, là loại An Hồn khúc thanh tâm, không có bất kỳ thứ gì hoa lệ.

Một khúc xuống, lại có lực lượng thẳng thấu linh hồn, để cho người xao động dần dần an bình xuống. Tiếng đàn vang lên, sơn cốc vốn ồn ào náo động, phảng phất như đột nhiên an tĩnh lại, mọi âm thanh đều tĩnh. Côn trùng đình chỉ rả rích, Linh thú đình chỉ rít gào, tiếng gió cũng ngừng thổi...

Cảm xúc của Dao Quang Thánh Nữ vốn bực bội, cũng thời gian dần qua buông lỏng, lông mày hơi nhíu, cũng chậm rãi giãn ra.

Hỏa khí tích tụ trong nội tâm, cũng từ từ mở ra.

Ngô Du cùng Cam Ninh vốn là người không hiểu nhạc lý, nhưng mà nghe xong khúc này, cũng thấy quanh thân tường hòa, tâm tình trầm tĩnh lại.

Một khúc hoàn tất, Giang Trần nhẹ nhàng buông dây đàn ra.

Nhị vị Thánh Nữ kia nao nao, lúc này mới ý thức được, một khúc đã hoàn tất. Lúc nhìn lại Giang Trần, đã thấy thần thái hắn yên lặng bình thản, chuẩn bị khảy khúc thứ hai.

Khúc thứ hai《 Tiên Lại Diệu Âm 》, so sánh với khúc thứ nhất, thì càng thêm không linh, càng thêm hoa lệ. Càng giống như là một loại thăng hoa của khúc thứ nhất.

Chỉ là, khúc này càng để cho người trầm mê, để cho người say đắm, làm cho không người nào có thể tự kềm chế, trong chốc lát, ngay cả Dao Quang Thánh Nữ, cũng triệt để say mê trong đó.
Bình Luận (0)
Comment