Độc Tôn Tam Giới

Chương 3264

Hiện tại thời gian còn xa xa không tới, công tác thống kê thành tích, đó là một loại vũ nhục đối với Vĩnh Hằng Thánh Địa bọn họ, Đại Thánh Chủ hiển nhiên là không cách nào đáp ứng.

Trên thực tế, người nói thống kê thành tích, cũng chỉ là cố ý chọc giận Đại Thánh Chủ thoáng một phát mà thôi.

Mặc dù tất cả mọi người cảm thấy Giang Trần khả năng ra không được, nhưng thời gian thí luyện chưa hết, quy tắc là phải tuân thủ. Bằng không thì hiện tại thống kê thành tích, vạn nhất người ta đi ra thì sao? Cái này làm sao chịu nổi?

Cho nên, bề ngoài là phải làm đủ.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy, Giang Trần không có khả năng trở ra. Nghe đồn ở cấm đảo thứ mười, đây chính là ma chú, cho tới bây giờ không có người đánh vỡ qua.

Thế lực quan hệ không tệ với Vĩnh Hằng Thánh Địa, đều nhao nhao tới trấn an Đại Thánh Chủ. Nhất là Ngưng Yên Thánh Chủ, càng khuyên nhủ:

- Kỳ đạo hữu, Giang Trần này, dùng ta xem, tuyệt đối không phải loại phúc duyên nông cạn. Tướng mạo của hắn, cũng không giống tướng chết yểu. Ở trên tướng mạo của hắn, cũng không thấy bất luận triệu chứng xấu gì. Cho nên, sự tình nghe đồn, tuy có thể tham khảo, nhưng không thể tin mười phần. Loại thiên tài như Giang Trần, nhất định là Thiên tuyển, nhất định bất đồng thiên tài khác. Ta cảm thấy, Giang Trần tiểu hữu, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.

Giang Trần có ân với Chân Vũ Thánh Địa, bản thân Ngưng Yên Thánh Chủ cũng rất thưởng thức Giang Trần. Nếu như không phải Giang Trần đã sớm định chung thân cùng Hoàng Nhi, Ngưng Yên Thánh Chủ là rất muốn tác hợp đệ tử Vũ Linh Thánh Nữ của mình cho Giang Trần.

Đại Thánh Chủ nỗ lực cười cười:

- Mượn cát ngôn của đạo hữu, hi vọng hắn có thể gắng gượng qua cửa ải này. Nếu như cửa ải này hắn có thể qua, ngày sau liền không có chuyện gì, có thể khó được hắn rồi.

- Phải, từ xưa đến nay, thiên tài đều trải qua vô số kiếp nạn. Đúng là những kiếp nạn này, ma luyện ra bọn chúng, một lần so với một lần càng cường đại hơn, cuối cùng nhất đi về hướng đỉnh phong.

...

Giang Trần lại căn bản không có nghĩ đến, giờ khắc này, ngoại giới đã nghị luận nhao nhao, càng không thể tưởng được, ngoại giới đã cho là hắn hữu tử vô sinh rồi.

Bất quá, giờ phút này hắn đang ở trên đảo thứ mười, không hiểu ra sao.

Bởi vì, trên ngọc giản, lại không có nhắc nhở nhiệm vụ cửa thứ mười. Tựa hồ cửa thứ mười căn bản không có thiết trí nhiệm vụ?

- Việc lạ, chẳng lẽ nhiệm vụ của cửa thứ mười này, là sống qua thời gian quy định, còn sống đi ra ngoài sao?

Giang Trần cũng không hiểu ra sao.

Nói thật ra, hắn tiến vào hòn đảo thứ mười này, liền cảm giác cấm đảo thứ mười, cùng chín hòn đảo trước, có cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Cấm đảo thứ mười này, Giang Trần đứng ở phía trên, thậm chí không có cảm giác đến nguy cơ gì. Ở đây lộ ra một loại yên tĩnh rất quỷ dị.

Thảm thực vật ở đây rất thưa thớt, căn bản giấu không được nguy cơ hung hiểm gì.

Thậm chí, hòn đảo này, thoạt nhìn diện tích cũng không lớn. Tuy ở trên đảo bao trùm một tầng sương mù nhàn nhạt, nhưng sương mù kia, tựa hồ cũng không có uấn nhưỡng nguy cơ gì.

- Hòn đảo này, đến cùng có Huyền Cơ gì đây?

Nội tâm Giang Trần rất khó hiểu. Hơn nữa, thần thức của Giang Trần phóng ra ngoài, không ngừng tuần tra xem xét, vậy mà không có cảm giác đến nửa điểm sinh cơ.

Ngoại trừ ngẫu nhiên có tiếng côn trùng rả rích, vậy mà không có bất kỳ dấu vết sinh linh nào hoạt động.

- Chẳng lẽ nói, đảo này không thích hợp sinh linh sinh sôi nảy nở? Ngay cả cây cối bụi cỏ cũng thưa thớt như này?

Giang Trần vẫn cảm thấy không hiểu ra sao.

Cẩn thận dò xét thoáng một phát, Giang Trần phát hiện, thổ nhưỡng nơi đây, tựa hồ không quá phì nhiêu. Nhưng mà chung quanh thổ nhưỡng, rõ ràng mang theo Linh lực cường đại, thoạt nhìn không giống thổ địa cằn cỗi. Vì cái gì hoa cỏ cây cối thưa thớt như vậy?

Điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp.

Giang Trần đứng tại nguyên chỗ, nhìn xem hòn đảo, nhìn xem sườn dốc dưới chân, chậm rãi cất bước đi lên đỉnh sườn núi.

Độ dốc của sườn núi rất nhỏ, cơ hồ không có bao nhiêu phập phồng.

Nhìn kỹ lên, nơi này hoàn toàn là một mảnh thái bình, không có khả năng có nguy cơ tồn tại, bởi vì, nơi này căn bản dấu không được bất luận nguy cơ gì.

Giang Trần cơ hồ hoài nghi, có phải phương chủ sự lầm địa phương hay không? Hòn đảo này, không phải là cấm đảo thứ mười? Hoặc là nói, mình đến lộn chỗ?

Bất quá ngẫm lại thì không có khả năng, mười hòn đảo bên ngoài Bình Sa Đảo, người của mười Đại Thánh Địa như thế nào sẽ lầm?

Giang Trần dạo bước một hồi, thủy chung không có phát hiện bất luận Huyền Cơ gì.

Than nhẹ một tiếng, đứng ở chỗ cao, trông về phía xa. Ngoại trừ nước biển mênh mông, thì không có bất kỳ chấn động.

Bầu trời bình tĩnh xanh thẳm, không có bất kỳ sóng vân biến hoá.

Đại hải cũng bình tĩnh xanh thẳm, thậm chí ngay cả sóng cũng rất yếu ớt.

Loại địa phương này, thế nào lại là cấm đảo thứ mười chứ?

- Mà thôi, đã đến rồi, vẫn nên đi xem bốn phía a. Vô luận có phải cấm đảo thứ mười hay không, đến chỗ này, cuối cùng phải hiểu thoáng một phát.

Giang Trần không có miệt mài theo đuổi. Dùng hắn suy đoán, đoán chừng thiên tài khác, cũng rất khó đi tới cấm đảo thứ mười. Bởi vì khảo nghiệm ở cấm đảo thứ chín, kể cả khảo nghiệm của cửa thứ tám, đối với các thiên tài của mười Đại Thánh Địa mà nói, đều là khảo nghiệm cực lớn.

Cho nên, mình ở trong lần thí luyện này, xếp hạng thứ nhất hẳn là không có bao nhiêu huyền niệm. Hai khâu đều là thứ nhất, như vậy thiên tài thi đấu, nhất định không có bao nhiêu nghi vấn.

Chính bởi vì vậy, Giang Trần tự nhiên không vội.

Hòn đảo này không lớn, đi một vòng, mới bỏ ra không đến hai phút đồng hồ. Giang Trần đi qua một lần, như cũ là không có phát hiện gì.

Duy nhất có thể xác định là, trên hòn đảo này, không tồn tại bất luận sinh linh gì. Trừ một ít côn trùng, cơ hồ không có bất kỳ sinh linh nào có thể xưng là uy hiếp.

Những côn trùng này, thậm chí ngay cả phàm nhân cũng không tổn thương được, chớ nói chi là Thiên Vị Cao giai như hắn.

- Gặp quỷ rồi.

Giang Trần một bụng hồ nghi, đặt mông ngồi dưới đất.

Vừa đặt mông ngồi xuống, đột nhiên Giang Trần cảm giác được thần thức khẽ động. Ẩn ẩn tầm đó, hắn giống như bắt đến chấn động rất nhỏ.

Hắn cơ hồ hoài nghi, có phải là cảm giác của mình phạm sai lầm hay không. Bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, hắn vậy mà cảm giác được mặt đất dưới mông mình, giống như bỗng nhiên nhúc nhích.

Như là bỗng nhiên run rẩy thoáng một phát, trầm xuống thoáng một phát.

Chờ Giang Trần cẩn thận cảm ứng, loại cảm giác kia lại bỗng nhiên không còn. Giang Trần nhíu mày, cái này có điểm gì là lạ.

Dùng thần trí của hắn, là không có khả năng sinh ra ảo giác. Đã cảm nhận được, cái kia hơn phân nửa là thực.

Chỉ là, đang yên đang lành, hòn đảo như thế nào sẽ bỗng nhiên run rẩy thoáng một phát? Chẳng lẽ có nhịp đập dưới mặt đất? Là chấn động dưới mặt đất sao?

Giang Trần cẩn thận cảm thụ thoáng một phát, cảm thấy không giống. Nếu quả thật dưới mặt đất có chấn động, tuyệt đối không có khả năng chỉ động thoáng một phát, nhất định sẽ tiếp tục nhiều lần, không ngừng tăng lên.

Thế nhưng mà, Giang Trần không có cảm nhận được những chấn động này.

- Chẳng lẽ cảm giác của ta bị sai sao?

Giang Trần có chút không xác định.
Bình Luận (0)
Comment