Độc Tôn Tam Giới

Chương 3296

Nghe thấy Giang Trần nói như vậy, trong lòng mọi người đều rùng mình. Thập đại lão tổ nhìn nhau, đều ngầm hiểu. Giang Trần làm tới một bước này đã có thể nói là công đức viên mãn, hiện tại cũng đã tới lúc bọn họ nên ra sức làm việc.

Trận chiến cuối cùng này, cần thập đại lão tổ thần đạo bọn họ đại triển thần uy.

Vĩnh Hằng thánh tổ trầm giọng nói:

- Chư vị, Giang Trần nói rất có đạo lý. Loại chiến đấu này không thể chủ quan, người dũng mãnh tất thắng. Chúng ta phải xúc thế triệt để áp chế đối thủ. Ta tin chắc rằng thập đại thánh địa có năng lực áp chế bất luận một đối thủ nào trong Vạn Uyên đảo. Chỉ cần người đối đầu không phải là cường đạo ngoại vực. Chúng ta tuyệt đối có nắm chắc, áp chế đối thủ. Chỉ cần áp chế đối thủ, ta tin rằng đối phương nhất định sẽ tan tác.

- Đạo hữu nói rất có lý. Những tu sĩ trốn ra khỏi Vô Tận lao ngục kia, tuy rằng dã tâm bừng bừng, nhưng cuối cùng vẫn là một đám ô hợp. Trong thời gian ngắn bọn chúng tụ tập lại một chỗ, nhất định không có đoàn kết như chúng ta. Cho nên trận này chỉ cần chúng ta đánh úp, hung hăng đả kích đối phương, tiêu diệt một lượng lớn cường giả, đối phương tất sẽ tứ tán.

Đám người lão tổ của thập đại thánh địa hiếm khi có ý kiến vô cùng thống nhất như vậy.

Giang Trần nhìn thấy dục vọng chiến đấu của bọn họ như vậy, trong lòng cũng có chút tin tưởng. Nếu như lão tổ thập đại thánh địa chịu toàn lực chiến một trận, vậy trận chiến ở lối ra này bọn họ tuyệt đối có chín thành nắm chắc chiến thắng.

Dù sao ở lối ra cho dù có mai phục, cũng không nghĩ bọn họ sẽ thông qua phương thức này mà từ phía dưới hải vực lao ra.

Dưới tình huống đối phương không kịp chuẩn bị chiến đấu, phát động tập kích bất ngờ, phần thắng không thể nghi ngờ là rất cao.

Thần thú Huyền Vũ lại một lần nữa truyền thức nói với Giang Trần:

- Trần thiếu, khu vực lối ra kia, trong vòng một trăm dặm, thần thức của ta đã có thể bao trùm lối ra. Khu vực lối ra kia, dường như có một trận pháp, còn có sáu bảy tên tu sĩ thần đạo chủ trì ở đó. Ngoài ra còn có một nhóm lớn tu sĩ bán thần. Nhân số không nhiều lắm. Nhưng mà mượn trận pháp, có lẽ bọn chúng có thực lực chặn đánh các người.

Giang Trần lại truyền thức lại:

- Nếu như chúng ta theo sương mù, mù quáng lao tới, trong hỗn loạn nhất định sẽ bị bọn chúng đánh cho không kịp trở tay. Nhưng mà hiện tại chúng ta đi ra, bọn chúng hoàn toàn không biết gì cả. Theo ta thấy, chúng ta có cơ hội công kích cho bọn chúng không kịp trở tay.

- Đúng, nhưng mà vẫn không nên khinh địch. Trần thiếu, ta đồng ý đưa bọn họ tới lối ra, cũng không có đồng ý giúp thập đại thánh địa ra tay a.

Thần thú Huyền Vũ cường điệu nói.

Giang Trần cười cười:

- Yên tâm đi, lần này ta cũng không có ý định làm phiền các ngươi động thủ, đám người lão tổ của thập đại thánh địa có lẽ có thể giải quyết vấn đề. Nếu như đưa tới lối ra mà bọn họ cũng bó tay mà nói, vậy chỉ có thể nói thập đại thánh địa khiến cho ta quá thất vọng.

Lối ra ngày càng gần.

Vùng hải vực hơn mười dặm cuối cùng này, thần thú Huyền Vũ đem tốc độ tăng tốc tới cực hạn. Thân thể cực lớn trong hải vực mang theo một con sóng trắng dài, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Mà giờ phút này, ở ngoài lối ra bí cảnh trên Bình Sa đảo, một đám tu sĩ tụ tập tại chỗ, trong lòng cả đám người này cũng tràn ngập băn khoăn.

Theo suy tính của bọn họ, những người trong Bình Sa đảo kia có lẽ nên có động tĩnh mới đúng chứ? Thế nhưng mà mãi cho tới bây giờ, những trạm canh gác, dò xét phía trước cũng không có hoàn toàn có động tĩnh.

Bọn họ ở chỗ này trấn thủ của ải cuối cùng, cũng không có nhận được bất luận cảnh báo nào.

- Chẳng lẽ người thập đại thánh địa kia nuốt hận? Ở trong sương mù trùng trùng điệp điệp, không chịu đi ra?

- Hừ, như vậy cũng tốt, bọn chúng muốn chậm rãi chết ở trong Bình Sa đảo, đó không phải là kết quả tốt nhất mà chúng ta muốn nhìn thấy sao?

- Cũng đúng a. Nếu như bọn chúng lấy hết dũng khí, mang theo nhiệt huyết xông ra ngoài, đến cùng hươu chết về tay ai cũng không nói trước được. Chúng ta có thể đánh thắng bọn chúng, khi đó tổn thương cũng không nhỏ.

- Hắc hắc, chỉ tiếc thập đại thánh địa này không có loại tâm huyết này a.

Trong những tu sĩ này cũng có một đám người lạc quan.

Chỉ là một tên tu sĩ lông mày màu vàng, trên trán có một cái bớt màu xanh lá, người này dường như là người có quyền nói chuyện nhất ở đây.

Vẻ mặt hắn ngưng trọng, có thể nhìn ra được hắn không có lạc quan như những người này.

- Hoàng Mi đạo hữu, cần gì phải u sầu như vậy? Chúng ta bố trí liên hoàn kế này, muốn bao nhiêu khó khăn có bấy nhiêu khó khăn, coi như là thập đại thánh địa thì tính sao chứ?

- Đúng vậy a. Thập đại thánh địa, chính bọn chúng cũng đang đấu tranh nội bộ, nhân tâm không đồng đều, đây là nhược điểm của bọn chúng.

- Nhân tâm không gắn kết, nghi kỵ lẫn nhau, không ai có thể quyết định. Thời khắc mấu chốt, khó tránh khỏi sẽ chán ghét, lục đục. Hoàng Mi đạo hữu không cần phải như vậy.

Tên tu sĩ gọi là Hoàng Mi kia thản nhiên nói:

- Chư vị thật đúng là lạc quan, những tai mắt mà chúng ta sắp xếp trước kia có tin tức không ngừng truyền tới. Nhưng mà trong nửa canh giờ gần đây lại không có bất kỳ tin tức nào truyền tới. Mọi người không thấy có chút kỳ quặc sao?

- Chuyện này thì có gì là kỳ quặc chứ? Thập đại thánh địa cũng không phải là kẻ ngu, có lẽ bọn chúng cũng biết đề phòng phản đồ, sẽ nghiêm túc giám sát. Loại tình huống này, nội ứng của chúng ta muốn phát ra tin tức, độ khó không thể nghi ngờ sẽ lớn hơn.

- Độ khó tăng lên là điều tất nhiêu, thế nhưng mà chúng ta sắp xếp nhiều nội ứng như vậy, không có khả năng mỗi một người đều hoàn toàn không có cơ hội a.

- Hoàng Mi đạo hữu, vậy ý ngươi là?

- Chẳng lẽ nói, thập đại thánh địa có thể trong thời gian ngắn đem tất cả nội ứng tóm ra toàn bộ sao? Chuyện này căn bản không có khả năng a.

Muốn nói từ trong mấy vạn người tìm ra tất cả nội ứng, chuyện này căn bản không thực tế. Rất nhiều nội ứng ẩn dấu rất sâu, trên cơ bản không có khả năng bị người ta hoài nghi.

Tên tu sĩ gọi là Hoàng Mi kia kỳ thực trong lòng tràn ngập nghi hoặc, hắn với tư cách là cường giả, chỉ có một loại trực giác từ bản năng. Hắn cảm thấy, cảm giác chuyện này bên trong có cổ quái và kỳ quặc.

Chỉ là rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào, dùng năng lực suy tính của hắn vẫn không suy tính ra được.

- Tất cả mọi người tập trung lực chú ý, không thể khinh địch. Thập đại thánh địa có thể sinh tồn nhiều năm trong Vạn Uyên đảo như vậy. Duy trì sự thống trị nhiều năm như vậy, nhất định cũng có nội tình của bọn họ. Nếu như khinh địch, cho dù mưu đồ của chúng ta được, cũng có khả năng thất bại trong gang tấc.

Tu sĩ Hoàng Mi kia liên tục cường điệu.

- Ha ha, Hoàng Mi đạo hữu, không cần lo lắng. Chúng ta lần này chia binh làm hai đường, đúng là thời điểm lập công. Nếu như Quang Độ đại nhân có thể chiếm lĩnh thập đại thánh địa, bên chúng ta lại có thể gây ra tổn thương cho thập đại thánh địa. Như vậy tới lúc đó thiên hạ trong Vạn Uyên đảo này là của chúng ta.

Tên tu sĩ gọi là Hoàng Mi kia lạnh nhạt nói:

- Nói thì dễ, nhưng nếu như vậy mà khinh địch thập đại thánh địa, đến lúc đó nhất định sẽ phải trả giá thật nhiều, nhưng mà người phải trả giá chính là chúng ta.

- Ha ha, Hoàng Mi đạo hữ, ngươi luôn nâng uy phong người khác, diệt chí khí nhà mình. Người không biết còn tưởng ngươi muốn đầu nhập vào thập đại thánh địa a.

Có người âm dương quái khí châm chọc.

Sắc mặt Hoàng Mi phát lạnh, trừng mắt nhìn người nọ:

- Chư vị đã lạc quan như vậy, ta đây không làm giảm hưng phấn của mọi người. Chỉ là đến lúc đó nếu như chịu thiệt, cũng đừng có trách ta không nhắc nhở.

Vừa dứt lời, bỗng nhiên ánh mắt tên tu sĩ Hoàng Mi này nhảy lên, nhìn về phía mặt hải vực xa xa.
Bình Luận (0)
Comment