Độc Tôn Tam Giới

Chương 3411

Giang Trần cười hắc hắc, trợn trắng mắt nói:

- Ngươi cũng đã biết vì sao còn hỏi?

Hạ Thiên Trạch bĩu môi:

- Ngươi không vội nhưng ta gấp a. Tà Ảnh lão tổ kia ở thời kỳ thượng cổ ta biết rõ. Tên này tuy rằng không được coi là Ma Tổ đỉnh cấp, nhưng mà tính ra là Ma tổ nhóm thứ hai. Nếu như không thừa dịp hắn còn ở trong phong ấn, tiên hạ thủ vi cường, chờ hắn thaost khỏi phong ấn, chúng ta muốn giết hắn, khi đó độ khó sẽ rất lớn. Hơn nữa nếu như hắn ẩn nấp không xuất hiện, muốn đuổi giết hắn, có thể nói là muôn vàn khó khăn.

Sức chiến đấu của Ảnh Ma nhất mạch không phải là mạnh nhất, nhưng mà loại năng lực ẩn nấp như hình với bóng, năng lực ám sát lại khiến cho rất nhiều tu sĩ thượng cổ cảm thấy đau đầu.

Ảnh Ma nhất mạch ở chiến trường chính diện rất ít kiến công lập nghiệp. Nhưng mà trong cuộc chiến thượng cổ, Ma tộc không thể xóa bỏ công lao của Ảnh Ma nhất tộc.

Bởi vì cống hiến của bọn họ ở chỗ ám sát, tập kích, chấp hành cái loại nhiệm vụ kín đáo. Những nhiệm vụ này không nhẹ hơn so với chính diện chém giết ở chiến trường.

Cuộc chiến phong ma thượng cổ, tu sĩ cương vực nhân loại nếm qua thiệt thòi của Ảnh Ma nhất mạch không ít. Không ít người thậm chí còn trực tiếp bị Ảnh Ma nhất mạch ám sát, chết không rõ ràng.

- Nói như vậy Tà Ảnh lão tổ này ở thời kỳ thượng cổ, tu sĩ thần đạo nhân tộc chết trên tay hắn không có mười cũng có sáu bảy. Lão gia hỏa này bình thường không ra tay, vừa ra tay nhất định sẽ có người không may. Lưu Ly cung chúng ta cũng có một vị cao tầng, trong lúc ra ngoài bị Tà Ảnh lão tổ này nhìn chằm chằm vào, trên đường gặp tập kích, ôm hận mà vẫn lạc. Cũng bởi vì vậy tất cả các đại tông môn mới tổ chức một lần vây quét, cuối cùng mới phong ấn Tà Ảnh lão tổ này.

- Phong ấn ở chỗ nào?

Giang Trần hỏi.

Hạ Thiên Trạch nhún nhún vai, vô cùng thành thật nói:

- Ta không biết.

- Không biết ngươi còn nói, đây không phải là nói nhảm sao?

Giang Trần phiền muộn.

- Không phải ngươi định dùng Ngọc Diện thần ma kia tra tìm manh mối của Tà ảnh lão tổ sao?

Hạ Thiên Trạch nói.

- Ngươi cũng biết ý định của ta như vậy, vậy ngươi gấp cái gì? Một người mấy chục vạn tuổi còn thiếu kiên nhẫn như vậy.

Giang Trần cười ha hả nói.

Hạ Thiên Trạch lập tức im lặng, giơ hai tay ra hàng, nói:

- Được rồi, ta nói không lại ngươi. Nhưng mà ngươi thực sự nên nhanh nhanh một chút. Lão gia hỏa Tà Ảnh kia một khi xuất sơn, thực sự khó đối phó. Ngươi có Đại Lưu ly quang trản tuy rằng lợi hại thế nhưng mà ngươi còn chưa triệt để luyện hóa. Không có cách nào phát huy ra uy lực lớn nhất của bảo vật này.

Giang Trần lần này không có đấu mồm mép với Hạ Thiên Trạch mà gật đầu nói:

- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực. Hiện tại Ngọc diện thần ma kia nhất định không dám trở lại chỗ Tà Ảnh lão tổ. Hắn cũng sợ bản thân mình dẫn sói về nhà.

- Ngươi định lúc nào động thủ?

Hạ Thiên Trạch hỏi.

- Nếu như có thể, đợi sau khi trận pháp trọng tổ thì hơn.

Giang Trần thản nhiên nói.

- Đợi được lâu như vậy sao? Ngươi cảm thấy Ma tộc có thể để cho ngươi thuận lợi trọng tổ trận pháp này hay sao?

Hạ Thiên Trạch có chút gấp gáp.

- Bọn chúng nhất định không muốn ta thuận lợi khởi động trận pháp này, cho nên mới phái ra đám Thứ Phong thần ma kia đi tìm chết.

Giang Trần cười cười:

- Hiện tại trận pháp này nhiều lắm ba tháng có thể trọng tổ, trong vòng ba tháng, bọn chúng có thể thoát khỏi phong ấn sao?

- Đây không phải là đánh bạc hay sao? Nhỡ đâu bọn chúng thoát khỏi phong ấn thì sao?

Hạ Thiên Trạch phiền muộn nói.

- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực. Chỉ cần để ta cảm ứng được vị trí của Tà Ảnh lão tổ kia, ta nhất định sẽ mang tới kinh hỉ cho hắn. Chỉ là hiện tại nhân thủ bên chúng ta cuối cùng vẫn không đủ, ba điểm hạch tâm này không thể để mất.

Hạ Thiên Trạch vỗ ngực nói:

- Đừng lo lắng, Tà Ảnh lão tổ bị phong ấn cứ giao cho ta là được. Đối phó với một lão ma suy yếu, ở trong phong ấn, ta vẫn có biện pháp.

Đánh chó mù đường, tự nhiên Hạ Thiên Trạch rất có hứng thú.

- Hạ lão ca, ngươi thích đánh đấm là tốt. Yên tâm đi, nếu như cơ hội thực sự xuất hiện, không thiếu phần ngươi. Chiến lực của ngươi như vậy, không lợi dụng tốt, chẳng phải thật đáng tiếc hay sao?

Hạ Thiên Trạch thấy Giang Trần kích lệ, tán dương thực lực của mình, trong lòng cũng có chút đắc ý.

Chữa trị điểm hạch tâm trận pháp ở Vạn Tượng Cương Vực, Giang Trần càng thêm nhẹ nhõm. Rất nhiều chuyện Trùng Tiêu tôn giả thay hắn làm. Chỉ có một ít thứ phức tạp, tỉ mỉ mới cần Giang Trần tự thân động thủ.

Trong lúc đó Giang Trần còn mấy lần đi Đan Kiền Cung, Đan Kiền Cung sau khi được trùng kiến, khí thế đã viễn siêu ngày xưa. Trong rất nhiều khuôn mặt cũ cũng có xen lẫn rất nhiều khuôn mặt mới.

Những người này đều là tương lai của Đan Kiền Cung.

Hiện tại Đan Kiền Cung, những người sống sót được qua kiếp kia trên cơ bản đều đạt được địa vị cực cao.

Nhất là Mộc Cao Kỳ, hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật đại biểu của Đan Kiền Cung, thiên phú của Mộc Cao Kỳ cực cao, luận thiên phú hắn không chênh lệch với Cơ Tam công tử kia.

Những năm này tiến bộ của hắn cũng nhanh nhất, Tiên Thiên mộc linh chi thể, tiềm lực cũng chậm rãi được phát huy ra.

Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Đan Kiền Cung, lại nhớ tới bộ dáng đổ nát sau khi bị xâm lấn, quả thực có cảm giác như mấy đời trôi qua.

Tỷ muội Lăng gia biết được Giang Trần tới đều vô cùng vui vẻ, đến gặp mặt Giang Trần.

Lăng Huệ Nhi trước sau vẫn nhiệt tình như vậy, kéo cánh tay Giang Trần, líu ríu nói không ngừng. Ở phương diện nam nữ, dường như nàng vĩnh viễn đều mơ mơ màng màng như vậy, không biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân.

Lăng Bích Nhi từ sau khi trở về cũng gầy đi rất nhiều. Nhưng mà phương diện khí chất lại tăng lên không ít. Nàng hiện tại cũng là tồn tại duy nhất có thể đặt song song với Mộc Cao Kỳ.

Giang Trần và Lăng Bích Nhi nói tới chuyện Lam Yên đảo vực, Lăng Bích Nhi cũng có chút thổn thức.

- Hoàng thất Lam Yên đảo vực chỉ vì cái lợi trước mắt mà cuối cùng vẫn không khỏi tự rước lấy họa, cũng không trách được người khác. Nhưng mà lúc trước bọn họ đối xử với ta vẫn không tệ.

Lăng Bích Nhi cũng có chút thổn thức nói.

- Đúng vậy a. Từ nay về sau Vạn Uyên đảo không còn có hoàng thất Lam Yên đảo vực nữa. Chỉ sợ Lam Yên đảo vực cũng bị thập đại thánh địa phân chia hết.

Lăng Bích Nhi gật đầu, đã là chuyện cũ trước kia, hiển nhiên nàng cũng không muốn nghĩ lại quá nhiều. Trở lại Đan Kiền Cung, tâm tình nàng cũng yên bình hơn rất nhiều.

- Giang Trần, Hoàng Nhi vẫn khỏe chứ?

Lăng Bích Nhi sâu kín hỏi.

- Nàng rất tốt, thi thoảng cũng nhắc tới ngươi. Bích Nhi sư tỷ, tình tỷ muội của hai người như vậy, cũng nên đi lại nhiều hơn a.

Giang Trần cười nói.

- Tốt, có thời gian ta sẽ đi Khổng Tước thánh sơn vấn an Hoàng Nhi.

Lăng Bích Nhi gật đầu.

Giang Trần thấy thanh âm của nàng có chút sa sút, dường như không có hứng thú cao. Hắn lập tức cười cười, nói chuyện phiến vài câu lập tức tìm Mộc Cao Kỳ.

Lăng Huệ Nhi thấy Giang Trần rời khỏi, lại nhìn tỷ tỷ thất hồn lạc phách, miệng nhỏ chu lên:

- Tỷ tỷ, cơ hội vừa rồi tốt như vậy, sao tỷ không nhắc tới chuyện kia? Rõ ràng là rất ưa thích, hết lần này tới lần khác lại chết cũng không nói. Thực sự không hiểu các ngươi nghĩ gì.

Lăng Bích Nhi cố gắng nặn ra nụ cười:

- Huệ Nhi đừng vội nói hươu nói vượn, ta..

- Tỷ không có gì với hắn, đúng không? Những lời này muội đã nghe qua mấy trăm lần, lỗ tai nghe tới mức có kén rồi. THế nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn tỷ đều thất hồn lạc phách như vậy? Bình thường tỷ cũng không phải người như thế a.

Lăng Bích Nhi ưỡn bộ ngực no đủ của mình lên, giáo huấn tỷ tỷ mình một chầu.
Bình Luận (0)
Comment