Độc Tôn Tam Giới

Chương 359

Hắn cũng may mắn, nếu như mình cũng như những Linh thú kia, lao ra cướp đoạt Băng Hỏa đài sen, chỉ sợ giờ phút này, vận mệnh cũng như những Linh thú kia, thành phân bón cho Băng Hỏa Yêu Liên a?

Cục diện trong tràng hỗn loạn, theo đầu Linh thú thứ nhất bị hút, thì có đầu thứ hai, đầu thứ ba, không ngừng xuất hiện.

Lực thôn phệ của Băng Hỏa Yêu Liên này hiển nhiên cực kỳ đáng sợ, một khi bị nó bao trùm, con Linh thú này có thể làm, là vùng vẫy giãy chết, căn bản không có khả năng thoát khốn.

Có chút Linh thú cường đại, phản ứng cực nhanh, nhìn thấy Linh thú khác bị Băng Hỏa Yêu Liên thôn phệ, lạc đường biết quay lại, lập tức tháo chạy.

Nhưng mà, bốn phía Thâm Uyên, trên trăm sợi dây leo, tựa như trên trăm xúc tu, hợp thành một vòng vây rậm rạp chằng chịt.

Lại phối hợp hoa sen như miệng rộng, vô luận những Linh thú kia tháo chạy như thế nào, cũng thủy chung không cách nào chạy ra vòng vây.

Giang Trần thấy thế, thúc giục Phệ Kim Thử Vương:

- Lão Kim, nhanh, theo ta xuống dưới. Chúng ta đi ngăn đường lui của nó.

- Ngăn đường lui?

- Đừng hỏi nữa, nhanh, theo như chỉ thị của ta, nhất định phải nhanh.

Giang Trần thúc giục, mang theo Phệ Kim Thử Vương, lao sâu vào trong lòng đất.

Phệ Kim Thử Vương cũng đem hết toàn lực, tựa như cá du động trong nước, nham bích ở dưới móng vuốt của nó, căn bản ảnh hưởng không tới tốc độ.

Không thể không nói, Phệ Kim Thử nhất tộc, đối với đào đất quả nhiên có thiên phú cường đại.

- Ân, đã xâm nhập 3000m rồi, không sai biệt lắm chính là chỗ này.

Giang Trần thông qua thần thông Thất Khiếu Thông Linh, tính toán chính xác.

Quả nhiên, theo nham bích bị phá, một người một chuột thoáng cái đi tới đáy Thâm Uyên.

Giang Trần có Thất Khiếu Thông Linh, ở bất kỳ địa phương nào, cũng như ban ngày vậy, ánh mắt căn bản không bị ngăn trở, lại phối hợp Thiên Mục Thần Đồng tìm tòi, rất nhanh đã tập trung vào một vị trí.

- Đi, đi qua, chính là chỗ đó.

Cuối cùng Thâm Uyên, nhiệt độ lại ôn hòa như xuân, không thấy loại âm hàn rét thấu xương, cũng không có nóng rực giống như lửa thiêu kia.

Giang Trần biết rõ, đây là Viêm Tâm Băng Tủy chế tạo ra cân đối. Cũng chỉ có loại hoàn cảnh này, Viêm Tâm Băng Tủy tiến hóa, mới có thể có tốc độ nhanh nhất.

- Nhanh, nhanh, nhất định phải nhanh.

Giang Trần ở dưới vực sâu xuyên thẳng qua.

Hắn biết rõ, hiện tại là cùng Băng Hỏa Yêu Liên so thời gian. Hi vọng những Linh thú kia, có thể kiềm chế Băng Hỏa Yêu Liên lâu một chút.

Chỉ cần những Băng Hỏa kia Yêu Liên không co rút trở lại, Giang Trần liền an toàn.

Một khi những Băng Hỏa Yêu Liên kia hấp thu hoàn tất, co rút lại, vậy chẳng khác nào Giang Trần một người đối mặt trên trăm sợi Băng Hỏa Liên Hoa.

Uy lực mỗi một sợi Băng Hỏa Liên Hoa, ít nhất có thể so với Tiên cảnh đỉnh phong.

Một khi loại cục diện này xuất hiện, Giang Trần là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mà, nếu như Giang Trần sớm một bước, xuất hiện ở trước mặt Viêm Tâm Băng Tủy, hấp thu Viêm Tâm Băng Tủy, như vậy những Băng Hỏa Liên Hoa kia, không có bổn mạng chi linh chèo chống, lập tức mất đi Sinh Mệnh lực, sẽ không còn khả năng uy hiếp được Giang Trần hắn rồi.

Cho nên hiện tại, chính là so đấu thời gian, cùng thời gian thi chạy.

Bỗng nhiên, Giang Trần dừng lại, phía trước sương mù mờ mịt, lượn lờ bốc lên, như một tòa tế đàn trong nước, cho người một loại cảm giác thần bí.

- Nhất định là ở chỗ này.

Trong nội tâm Giang Trần thình thịch nhảy loạn, hắn biết rõ, đây là một cơ hội, nhưng cũng là một lần mạo hiểm.

Đang muốn tiến lên, bỗng nhiên bước chân dừng lại, bởi vì, hắn phát hiện, bốn phía tế đàn, lại vẫn có tám sợi dây leo, tám đóa Băng Hỏa Yêu Liên ở bốn phía tế đàn, bảo hộ chặt chẽ.

- Đáng giận, Viêm Tâm Băng Tủy này, quả nhiên rất cẩn thận.

Giang Trần phiền muộn muốn chết, thứ tốt ngay ở phụ cận, lại không có cách nào ra tay.

Tám đóa Băng Hỏa Liên Hoa kia, bất luận một đóa nào, uy lực của nó cũng sẽ không kém hơn Tiên cảnh đỉnh phong, tu vi hiện tại của Giang Trần, ngang nhiên xông qua, cái kia chính là muốn chết.

Thế nhưng mà, cứ như vậy ly khai, hắn lại không cam lòng.

- Lão Kim, không thể nói trước, chỉ có thể hi sinh mấy tử tôn của ngươi rồi.

Giang Trần quay đầu nhìn Phệ Kim Thử Vương nói.

Phệ Kim Thử Vương cười khổ:

- Cần phải như vậy sao?

- Nếu như ta không thể trở nên mạnh mẽ, làm sao giúp tộc ngươi trở nên mạnh mẽ?

Đạo lý của Giang Trần rất đầy đủ.

Phệ Kim Thử Vương cười khổ:

- Ta không biết, lựa chọn như vậy đến cùng có đáng giá hay không.

- Lão Kim, cái này không giống tác phong của ngươi a.

- Đừng nói nữa, ta triệu hoán một đám tử tôn, đi hấp dẫn tám đóa Băng Hỏa Liên Hoa kia, có thể lấy được đồ vật ngươi muốn hay không, liền xem chính ngươi rồi.

- Tốt, chỉ cần tử tôn của ngươi kéo dài ba phút, ta cam đoan dễ như trở bàn tay.

Phệ Kim Thử Vương cũng nghiêm túc, trực tiếp triệu hồi ra mấy ngàn đầu Phệ Kim Thử, hướng tế đàn vọt tới.

Mặc kệ Phệ Kim Thử ở hoàn cảnh nào, đều là cường hãn, hung hãn không sợ chết trước sau như một. Sau khi phóng tới tế đàn, trực tiếp đánh về phía tám đóa hoa sen, điên cuồng gặm cắn.

Giang Trần vận sức chờ phát động, chờ tám đóa hoa sen kia bị Phệ Kim Thử chế trụ, Giang Trần sẽ lao tới, trực tiếp nhảy vào trong tế đàn.

Giang Trần xem xét, chỉ thấy trên tế đàn, một vật như hài nhi, nửa lam nửa hồng, như là tinh thể, rạng rỡ sáng lên, tản ra khí tức kinh người.

Mà bốn phía linh vật này, dây leo rậm rạp chằng chịt, hiển nhiên đều là từ đó kéo dài vươn ra, sinh trưởng đi ra ngoài.

- Này là Viêm Tâm Băng Tủy.

Giang Trần muốn thò tay đi bắt, còn không có sờ đến Viêm Tâm Băng Tủy, liền bị một cỗ nhiệt lực thiếu chút nữa nướng cháy tay hắn.

Giang Trần vội vàng rút tay trở lại.

- Đúng rồi, cái này Viêm Tâm Băng Tủy, một bên lửa nóng, một bên cực hàn. Nếu không dùng đạo cụ, tuyệt không cách nào lấy ra, nhiều lắm là phá hư.

Bất quá, ta dùng áo nghĩa Khô Vinh Thần Quyền, một tay mặt trăng, một tay mặt trời, không phải vừa vặn cùng Viêm Tâm Băng Tủy này ăn khớp sao?

Hai tay Giang Trần bắt quyết, vận Khô Vinh Thần Quyền, một tay mặt trăng, một tay mặt trời, hai tay giữ ở trên Viêm Tâm Băng Tủy.

- Ngươi là ai?

- Nhân loại ti tiện, vậy mà cũng muốn nhúng chàm ta?

- Đáng giận, ngươi làm gì? Không nên đụng ta.

Viêm Tâm Băng Tủy này trí tuệ phi phàm, bằng không thì sao có thể sinh ra nhiều Băng Hỏa Yêu Liên đi thôn phệ Linh thú, hấp thu Linh lực, đến trợ giúp bản thân tiến hóa như vậy?

Thế nhưng mà, bản thân Viêm Tâm Băng Tủy này, lại không có bất kỳ sức chiến đấu. Bị hai tay Giang Trần ấn chặt, căn bản không cách nào phản kháng.

- Nhân loại, ngươi hấp thu linh lực của ta? Không, ngươi vậy mà luyện hóa ta, ngươi... ngươi là làm sao làm được? Ngươi có thể luyện hóa ta?

Lần này, Viêm Tâm Băng Tủy cũng luống cuống, vội vàng triệu hoán Băng Hỏa Yêu Liên trở lại công kích Giang Trần.

Quả nhiên, không bao lâu, Băng Hỏa Liên Hoa trên vực sâu đã bị Viêm Tâm Băng Tủy gọi trở về.
Bình Luận (0)
Comment