Độc Tôn Tam Giới

Chương 456

Gia tộc bí kỹ, gia tộc truyền thừa chi bảo, cái đãi ngộ này, làm cho Thiết Xán cũng đỏ mắt, trong nội tâm hơi có chút ghen ghét.

Thời điểm hắn còn trẻ, là muốn những vật này cỡ nào, thế nhưng mà phụ thân Thiết Long, khi đó trọng tâm đều đặt ở bồi dưỡng con lớn. Thiết Xán là lão Nhị, mặc kệ thiên phú hay tâm tính, đều không bằng đại ca của hắn Thiết Dong.

Về sau Đại ca Thiết Dong ngoài ý muốn vẫn lạc, mặc dù Thiết Xán có chút khổ sở, nhưng ngoài ra, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút mừng thầm, bởi vì hắn cảm thấy, Đại ca vẫn lạc, những truyền thừa chi bảo kia, có lẽ sẽ đến phiên hắn.

Thế nhưng mà, Thiết Xán phát hiện, mình vẫn là quá ngây thơ rồi.

Phụ thân trực tiếp vượt qua Thiết Xán hắn, ngược lại bồi dưỡng đời thứ ba Thiết Đạt Chí, cũng là nhi tử của Đại ca Thiết Dong.

Hôm nay, phụ thân ở trước mặt Thiết Xán hắn, trực tiếp tuyên bố, muốn đem truyền thừa chi bảo cùng bất truyền bí kỹ của gia tộc, truyền cho Thiết Đạt Chí.

Trong nội tâm Thiết Xán khó chịu như bị rắn cắn độc. Muốn nói hắn nửa điểm ghen ghét cũng không có, đó là không có khả năng.

Thế nhưng mà hắn cũng biết, hắn không có tư cách ghen ghét. Ở mọi phương diện, hắn cách kỳ vọng của phụ thân quá xa.

Hiện nay, nếu như hắn lại không thấy đủ, vậy ngay cả tư cách làm phụ tá cho Thiết Đạt Chí, chỉ sợ cũng bị tước đoạt, trực tiếp mất quyền lực, làm một trưởng lão hữu danh vô thực.

Ánh mắt Thiết Long nghiêng qua, định ở trên mặt Thiết Xán.

Thiết Xán bị ánh mắt phụ thân nhìn, trong nội tâm nhịn không được giật mình một cái.

- Thiết Xán, ngươi đối với vi phụ an bài, có ý kiến gì không?

Ngữ khí của Thiết Long nhàn nhạt.

Thiết Xán thở một hơi thật dài, thành thành thật thật nói:

- Phụ thân, ta ủng hộ ngài quyết định. Đều là hài nhi thời điểm tuổi trẻ bất tranh khí, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Đạt Chí là thiếu niên thiên tài, đúng lúc toàn lực bồi dưỡng hắn. Tuy ta hồ đồ, nhưng đạo lý này vẫn phải hiểu.

- Ân, ngươi hiểu thì tốt. Tuổi của ngươi, đã không có ưu thế gì. Ngươi đời này, võ đạo chi lộ, chỉ sợ tối đa là Thiên Linh cảnh, muốn đến Linh Vương, cơ hồ không có khả năng. Đạt Chí bất đồng, hắn không đến 30 tuổi, liền có thành tựu như thế, đủ thấy thiên phú rất mạnh, nếu như lần này có thể đột phá Thiên Linh cảnh, đằng sau còn có rất nhiều tiềm lực để đào móc. Đạt Chí, hắn mới là người thừa kế Thiết gia ta hiện tại.

Thiết Đạt Chí nghe xong lời này, huyết dịch toàn thân đều sôi trào lên. Này là lần đầu tiên, hắn nhận được lão tổ chính miệng tán thành.

Cái này ý nghĩa, địa vị người nối nghiệp Thiết gia của hắn, chính thức xác lập.

Tuy trong nội tâm Thiết Xán hâm mộ, nhưng cũng chỉ có thể nhận mệnh. Hắn biết rõ, mình so với Thiết Đạt Chí, đã không có bất kỳ ưu thế.

Nhất là tuổi, đây là hoàn cảnh xấu trí mạng của hắn.

- Đạt Chí, ngươi cũng không nên kiêu ngạo. Càng chớ quên, ngươi là thiên tài tông môn, vậy mà rơi vào tay Vương Quốc thế tục. Đây là chỗ bẩn, thế tất trở thành tâm ma của ngươi. Ta hi vọng ngươi có thể hóa sỉ nhục thành động lực, dụng tâm trảm những tâm ma kia, bước vào thiên tài chi lộ chính thức. Giang Trần, một tiểu tử thế tục, dù có chút kỳ ngộ, nhưng nội tình cùng thiên phú của hắn, quả quyết không có khả năng vượt qua ngươi. Hắn so với ngươi, không có bất kỳ ưu thế. Ngươi tuyệt đối không thể để cho hắn trở thành chướng ngại trên thiên tài chi lộ của ngươi, hiểu không?

Hai mắt của Thiết Đạt Chí bắn ra tinh quang, như có điều suy nghĩ, có chút hiểu ra.

- Gia gia, ta hiểu rồi. Giang Trần này, nhục nhã ta, nhưng cũng là ta học nghệ không tinh, ý nghĩ không đủ tỉnh táo. Nếu ta tỉnh táo một chút, không rơi vào bẫy của hắn, quả quyết sẽ không đến nỗi này. Ta chắc chắn coi đây là bài học, lúc nào cũng thúc giục mình. Ngày đại tuyển bạt, nhất định tự tay chém giết Giang Trần, quét sạch Tâm Ma.

- Ân, đây cũng là kỳ vọng của ta đối với ngươi.

Thiết Long cười nhạt một tiếng, ngộ tính của Thiết Đạt Chí, hắn còn rất hài lòng.

- Tốt rồi, Đạt Chí, ngươi là thiên tài tông môn, vòng thứ nhất đại tuyển bạt, các ngươi không cần tham gia. Vừa vặn thừa dịp khoảng thời gian này, lão phu phải hảo hảo cải tạo ngươi, để ngươi ở trong đợt tuyển bạt thứ hai, lấy ra tư thái kinh diễm, trổ hết tài năng.

Trong giọng nói Thiết Long, tràn đầy tự tin, cũng tràn đầy chờ mong.

Về phần tổn thất chuộc người, Thiết Long không đề cập tới nửa chữ. Thiết Long rất rõ ràng, hắn càng không đề cập tới, Thiết Đạt Chí sẽ càng coi đây là nhục, coi đây là động lực.

Biết hổ thẹn rồi sau đó dũng, đó là con đường thiên tài phải qua.

Giang phủ, Giang Trần nhìn qua đống Linh Dược chồng chất như núi kia, cũng chậc chậc tán thưởng:

- Đều nói tông môn giàu đến chảy mỡ, xem ra nghe đồn không uổng a. Thiết gia này, với tư cách một trong hai đại thế gia Bảo Thụ Tông, xem ra tài phú rất kinh người. Những vật này, chỉ sợ chỉ là Thiết gia tùy tiện rút ra một cọng lông đùi? Nói như vậy, ta vẫn là quá nhân từ, ra giá không đủ hung ác.

Hiện tại, Giang Trần rốt cục cảm nhận được vì sao Diệp Trọng Lâu khuyên hắn không nên giết Thiết Đạt Chí rồi.

Loại bại tướng dưới tay như Thiết Đạt Chí, muốn giết hắn, lúc nào cũng có thể.

Thế nhưng mà, nhiều Linh Dược như vậy, coi như là Diệp lão gia tử, chỉ sợ thoáng cái cũng khó gom góp ra.

- Đều nói Đa Bảo Đạo Tràng có tiền, tài phú kinh người. Nhưng so sánh với tông môn, hoàn toàn là hai cấp bậc a. Đa Bảo Đạo Tràng, cuối cùng chỉ là một đạo tràng ngoại môn của Bảo Thụ Tông, tài phú của bọn hắn thoạt nhìn nhiều, nhưng so sánh với cự đầu trong tông môn, hiển nhiên vẫn là không đủ xem.

Giang Trần biết rõ, lần này mình là phát tiền của phi nghĩa rồi.

Nhiều đồ như vậy, dù là nhẫn trữ vật của mình, cũng chứa không nổi rồi.

Đương nhiên, Giang Trần không có khả năng nuốt vào toàn bộ, coi như là giả khách sáo, Giang Trần cũng phải lấy ra hai gốc Thánh phẩm Linh Dược trong đó, đưa cho lão gia tử.

Giang Trần biết rõ, tuy bắt xuống Thiết Đạt Chí cùng Chu Dật, lão gia tử không có xuất lực, nhưng nếu không có lão gia tử cho chỗ dựa, Thiết gia căn bản sẽ không đàm phán với hắn, chớ nói chi là ngoan ngoãn đưa đồ vật tới cửa.

Nói cho cùng, lần này Giang Trần xảo trá, vẫn là mượn thế của lão gia tử.

Cho nên, phân lão gia tử chút chỗ tốt, ngược lại là chuyện đương nhiên.

Chỉ là, thời điểm Giang Trần mang những vật này tới, lão gia tử lại cười cười, khoát tay áo:

- Giang Trần, Linh Dược này, lão phu không phân với ngươi. Người là ngươi bắt, lão phu chẳng qua là cho ngươi một đề nghị mà thôi, không thể tham công.

- Lão gia tử, này là một điểm tâm ý của ta, nếu như ngươi không thu, ta ngược lại sẽ băn khoăn.

Diệp Trọng Lâu cười nói:

- Những Linh Dược này hoàn toàn chính xác không tệ, bất quá ở chỗ của ngươi, so với đặt ở chỗ ta, phát huy tác dụng hiển nhiên càng lớn. Hơn nữa, Thánh phẩm Linh Dược, lão phu vẫn có một ít. Ngươi vẫn là giữ lại dùng đi.

Lão gia tử kiên quyết, Giang Trần cũng không sĩ diện cãi láo, thu đồ vật vào.
Bình Luận (0)
Comment