Độc Tôn Tam Giới

Chương 459

Nếu tất cả Kim Dực Kiếm Điểu, toàn bộ trở thành Linh phẩm linh cầm, vậy ở trong Giang phủ, liền phòng thủ kiên cố, coi như gặp phải kẻ thù bên ngoài xâm lấn, cũng đủ quần nhau rồi.

Hơn một ngàn con Kim Dực Kiếm Điểu Tiên cảnh, một khi tạo thành Bát Hoang Nhiếp Linh đại trận, coi như là phong hào Linh Vương, chỉ sợ cũng không cách nào công phá, thậm chí còn có thể gặp nguy hiểm.

Bất quá, muốn hơn một ngàn con Kim Dực Kiếm Điểu đột phá, cái công trình này rất lớn.

May mắn lần này Giang Trần lừa đảo hung ác, là vì thế làm chuẩn bị.

Từ Thiết gia xảo trá đến Linh Dược, hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu này, thậm chí còn dư.

Về phần bốn gốc Thánh phẩm Linh Dược kia, Giang Trần cố ý yêu cầu hai loại thuộc tính Thủy Hỏa, tự nhiên là chuẩn bị cho Băng Hỏa Yêu Liên.

Đương nhiên, giờ phút này, Giang Trần còn không có ý định dùng bốn gốc Thánh phẩm Linh Dược kia.

Hiện tại hắn chỉ là Tiểu Linh cảnh, Thánh phẩm Linh Dược là không công chà đạp. Chờ vào Địa Linh cảnh, lại vận dụng chúng cũng không muộn.

Thánh phẩm Linh Dược, đây chính là Thiên Linh cảnh, phong hào Linh Vương mới có tư cách dùng.

Giang Trần bất đồng người khác, Linh Hải của hắn thiên chuy bách luyện, Tiểu Linh cảnh của hắn, tuyệt đối có thể so với Địa Linh cảnh, cho nên, miễn cưỡng có thể dùng Thánh phẩm Linh Dược.

Dù sao là xảo trá đến, tiền tài bất nghĩa, ngu sao mà không dùng.

Thời gian sau đó, mỗi ngày phần lớn thời gian, Giang Trần đều hao phí trên người Kim Dực Kiếm Điểu.

Đương nhiên, hắn ý định lần nữa luyện chế một ít Ngũ Long Khai Thiên Đan.

Bởi vì, ở trong tám thân vệ của hắn, ngoại trừ Tiết Đồng, Kiều thị huynh đệ cùng Quách Tiến, kể cả Ôn Tử Kỳ, cũng đã trước sau tiến nhập cảnh giới Chân khí đại sư.

Đợi một thời gian, trùng kích Tiên cảnh, là chuyện tất nhiên.

Tám thân vệ này, Giang Trần bồi dưỡng từ Đông Phương Vương Quốc, tự nhiên phải cân nhắc vì tiền đồ của bọn họ.

Ngoại trừ Kim Dực Kiếm Điểu, hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên, cũng là trọng điểm bồi dưỡng của Giang Trần.

Ngược lại là Phệ Kim Thử nhất tộc, đến nay Giang Trần còn tìm không thấy cơ hội giúp chúng tiến hóa huyết mạch.

Dù sao, tiến hóa huyết mạch không giống tăng thực lực lên, tiến hóa chi lộ của Phệ Kim Thử nhất tộc, nhất định sẽ dài dằng dặc.

Điều này cần cơ duyên.

Cũng may gần đây Phệ Kim Thử Vương cắn nuốt rất nhiều cao thủ, sinh hoạt ngược lại cũng thỏa mãn. Đồng thời nó cũng biết tiến hóa huyết mạch cần cơ duyên, cũng không có gây áp lực cho Giang Trần.

Nửa tháng trôi qua, kế hoạch của Giang Trần, cũng trên cơ bản hoàn thành.

Mà thời gian đại tuyển bạt, cũng càng thêm tiếp cận.

Một ngày này, Giang Trần triệu tập tất cả thân vệ, ý định bàn giao ít chuyện.

- Tám người các ngươi, cũng theo ta hai năm rồi. Từ Đông Phương Vương Quốc, đến Thiên Quế Vương Quốc, các ngươi một đường đi theo, trung thành tận tâm, ta một mực nhìn ở trong mắt. Hôm nay, liên minh 16 nước sắp phát sinh kịch biến, một cơ hội bày ở trước mặt ta, cũng bày ở trước mặt các ngươi.

Giang Trần cười cười:

- Giang Trần ta không phải một người ích kỷ, tự nhiên sẽ không cưỡng ép cướp đoạt cơ hội này. Hôm nay ta chỉ hỏi các ngươi, lần đại tuyển bạt này, các ngươi ai muốn tham gia? Nếu muốn tham gia, cứ việc tìm ta nói, hết thảy cho đi. Nếu các ngươi ở trong đại tuyển bạt, trổ hết tài năng, ta chắc chắn chúc phúc các ngươi, tuyệt không chậm trễ tiền đồ của các ngươi.

- Các ngươi cũng đừng nóng vội quyết định, trước cẩn thận suy ngẫm. Dù sao, đây là một cơ hội. Đối với Võ Giả thế tục mà nói, tông môn vốn là tồn tại cao không thể chạm. Mà lần đại tuyển bạt này, cho Võ Giả thế tục một cơ hội trở thành đệ tử tông môn. Cái cải biến này, không đơn thuần là vận mệnh cá nhân, cũng cải biến vận mệnh gia tộc các ngươi, hậu thế các ngươi.... Cho nên, các ngươi phải thận trọng lựa chọn.

Tông môn hấp dẫn, đích thật là vô cùng lớn.

Nhất là đối với Võ Giả thế tục, tông môn vốn là cao không thể chạm, hôm nay rộng mở đại môn cho Võ Giả thế tục, loại lực hấp dẫn này, muốn nói thiếu niên có thể không động tâm chút nào, đó là không có khả năng.

Tông môn, đó là Thánh Địa trong lòng từng thiếu niên tu võ.

Kỳ thật trong nội tâm Tiết Đồng không có nửa phần do dự, dừng lại một lát, kỳ thật chỉ là vì chiếu cố mặt mũi đồng bạn, hắn mở miệng trước tiên:

- Thiếu chủ, ta không cần cân nhắc. Không có Thiếu chủ, Tiết Đồng ta căn bản không có ngày nổi danh. Trừ khi thiếu chủ đuổi ta đi, nếu không, ta dù chết, cũng làm quỷ Giang gia.

Quách Tiến do dự một lát, cũng nói:

- Mà thôi, Quách gia ta, cũng chỉ còn có ta, cô hồn dã quỷ, không có gì lo lắng, ta vẫn là theo chân Thiếu chủ a. Tiến vào tông môn, tính cách giống như ta, chỉ sợ cũng sẽ bị người chèn ép xa lánh.

Kiều thị huynh đệ hắc hắc cười ngây ngô, hai huynh đệ này là vũ si, trong nội tâm đối với tông môn, vẫn là tràn đầy hướng tới.

- Kiều Sơn, Kiều Xuyên, các ngươi nghĩ như thế nào?

Ngữ khí của Giang Trần bình tĩnh.

- Ta... Ta theo chân Thiếu chủ.

Kiều Sơn cuối cùng nhất vẫn mở miệng.

- Huynh đệ chúng ta đồng tâm, ca ta lựa chọn, là ta lựa chọn.

Kiều Xuyên cũng trực tiếp.

Ôn Tử Kỳ thanh âm như muỗi kêu, trầm thấp nói:

- Ta chỉ muốn mỗi ngày nuôi nấng Ngân Nguyệt Yêu Viên, tông môn... Ta không thích, cũng không quen.

Ôn Tử Kỳ vốn là đệ tử tông môn, chẳng qua là môn phái nhỏ ở Đông Phương Vương Quốc mà thôi.

Bất quá, nàng đối với tông môn sinh hoạt, hiển nhiên không có gì hướng tới, nếu không cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới Giang Hãn Lĩnh, hưởng ứng lệnh triệu tập của Giang Trần.

Ba người còn lại, hiển nhiên là dao động nhất.

Giang Trần thấy bọn họ muốn nói lại thôi, cười nói:

- Ba người các ngươi, cũng không cần nhăn nhăn nhó nhó, muốn tham gia tuyển bạt, liền đi a. Nếu không thành, dùng tu vi của các ngươi, ngày khác trở lại Đông Phương Vương Quốc, hoặc trở lại Thiên Quế Vương Quốc, giành một phần vinh hoa phú quý, lại không khó.

Ba người kia, cũng không phải bất trung. Chỉ là, trong hai năm qua, tu vi của bọn hắn, so sánh với bọn người Tiết Đồng, đã có chút rớt lại phía sau, thiên phú chưa đủ, chênh lệch dần dần hiện ra.

Cái này để cho bọn hắn tự ti, tâm tư có chút biến hóa, đó cũng là bình thường.

- Thiếu chủ, chúng ta...

Thẩm Nhất Phàm há miệng, muốn giải thích thoáng một phát.

- Không cần phải nói, Giang Trần ta làm người thế nào, các ngươi cũng tinh tường. Dù chúng ta không còn quan hệ chính phụ, nhưng tình nghĩa còn đó. Ngày khác nếu các ngươi tuyển bạt không thành, có chuyện gì khó xử, cứ tới tìm ta. Ta có thể giúp, nhất định sẽ giúp các ngươi.

Giang Trần vốn định cho một người một khỏa Ngũ Long Khai Thiên Đan với tư cách lễ vật cáo biệt, nhưng ngẫm lại giờ phút này bọn hắn ngay cả Chân khí đại sư cũng không phải, cho bọn hắn vật ấy, cái kia không thể nghi ngờ là hại bọn hắn. Thậm chí còn có thể dẫn lửa thiêu thân.

Giang Trần quyết định, vẫn là chờ về sau có cơ hội lại nói.

Mang ngọc có tội, chuyện này ở trong thế giới võ đạo, quá thông thường rồi.
Bình Luận (0)
Comment