Độc Tôn Tam Giới

Chương 667

Chứng kiến bên Bảo Thụ Tông tranh đấu nội bộ gà bay chó chạy, tâm tình bên Tử Dương Tông kia mới khá hơn một chút. Bất Diệt Linh Sơn này đóng cửa, người ở bên trong, nhất định chỉ có đường chết.

Trừ khi trong thời gian ngắn, có thể mở ra Bất Diệt Linh Sơn lần nữa, bằng không mà nói, Giang Trần này là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Chỉ là, lại mở Bất Diệt Linh Sơn ra lần nữa, dễ dàng như vậy sao?

Lúc này mở ra, tập hợp đại lượng tài nguyên của bốn đại tông môn, Tứ đại lão tổ liên thủ, mới mở ra phong ấn của Bất Diệt Linh Sơn.

Hôm nay, bốn đại tông môn có lý do gì mở Bất Diệt Linh Sơn lần nữa?

Truy Dương lão quái cười cười, lạnh lùng nhìn qua Bất Diệt Linh Sơn, trong nội tâm cảm thấy rất hả giận.

- Chúng ta đi.

Nhìn chỉ chốc lát, Truy Dương lão quái vung tay lên, muốn ly khai. Long Cư Tuyết chết, làm cho Tử Dương Tông cực kỳ phiền muộn, tự nhiên không muốn lưu ở địa phương thương tâm này.

Cũng may, Tử Dương Tông còn có một Lôi Cương Dương.

Mà Giang Trần bị giam trong Bất Diệt Linh Sơn, trẻ tuổi của bốn đại tông môn, lại dùng Lôi Cương Dương cầm đầu, cục diện này, để cho cao thấp của Tử Dương Tông hơi cảm thấy vui mừng.

Chỉ có Thủy Nguyệt Đại Sư kia, thất hồn lạc phách, sắc mặt tái nhợt, như cái xác mất đi linh hồn, biểu hiện trên mặt đờ đẫn, không còn cảm giác hăng hái như trước kia.

- Truy Dương đạo hữu dừng bước.

Đột nhiên Thiên Diệp lão tổ khẽ động, hô.

Truy Dương lão quái cười lạnh dừng bước:

- Có chuyện gì?

- Bốn đại tông môn ta tổ chức tuyển bạt thi đấu, cuối cùng là vì vận mệnh của 16 quốc. Giang Trần kia bị nhốt, nếu như trong một tháng không ra được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chẳng lẻ Truy Dương đạo hữu thấy chết mà không cứu?

- Ha ha ha.

Truy Dương lão quái phảng phất như nghe được thiên đại chê cười, cười ha hả.

- Hẳn là ngươi cảm thấy, ta nên nhiệt tình duỗi tay cứu viện? Hay ngươi còn ý định, để cho Tử Dương Tông ta bỏ vốn xuất lực, cứu Giang Trần kia?

Ước chừng Thiên Diệp lão tổ cũng biết Truy Dương lão quái sẽ nói như vậy, nhưng vẫn nhịn xuống nộ khí, cười làm lành nói:

- Cũng không cần các ngươi bỏ vốn, lần này mở ra không cần bao nhiêu thời gian. Phương diện Linh Thạch, Bảo Thụ Tông ta gánh chịu, chỉ cầu đạo hữu ra một phần lực. Một phần lực này, cần thù lao gì, đạo hữu cứ mở miệng. Chỉ cần Tử Dương Tông ta cầm ra, lão phu sẽ không chút nhăn mày.

Nếu không phải tình thế bắt buộc, Thiên Diệp lão tổ tuyệt đối sẽ không cầu Truy Dương lão quái.

Nhưng mà, mở ra trận pháp, cần bốn Nguyên Cảnh Tôn Giả chung một chỗ động thủ.

Thiếu một cái, liền không có khả năng thành công.

Hiện tại Thiên Diệp lão tổ thiếu chính là nhân thủ, không phải tài nguyên. Tài nguyên, Bảo Thụ Tông gánh nổi.

Truy Dương lão quái nhe răng cười:

- Chậc chậc, nhìn không ra, ngươi đối với đệ tử tiện nghi kia, vẫn còn rất để bụng? Ngươi cảm thấy, lão phu sẽ để ý chút thù lao của ngươi sao?

- Truy Dương lão quái, lời nói không nên nói tuyệt như vậy. Chúng ta tuyển bạt, không phải là vì tuyển bạt thiên tài sao? Giang Trần này, chính là đệ nhất thiên tài của liên minh 16 nước. Chẳng lẽ ngươi xuất phát từ tư oán, liền không để ý tiền đồ của liên minh 16 nước sao?

Cửu Sư lão quái cũng đến gần, kêu lên:

- Chỉ cần Thiên Diệp đạo huynh mở miệng, Cửu Sư ta tuyệt đối nguyện ý ra tay, hơn nữa không muốn nửa điểm thù lao. Tin tưởng Băng Lam Tôn Giả, cũng sẽ như ta.

Băng Lam Tôn Giả mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu:

- Truy Dương đạo hữu, sao không buông thành kiến, vì tiền đồ của liên minh 16 nước ta, mà bỏ chút lực?

- Bỏ chút lực? Ha ha ha, chư vị, xem ra các ngươi thật không hiểu Truy Dương ta a. Các ngươi cảm thấy, lão phu là loại người lấy ơn báo oán sao? Giang Trần này, giết thiên tài Tử Dương Tông ta, lão phu không có tự tay giết hắn, đã tính toán rất khắc chế rồi. Muốn ta ra tay? Chê cười.

Giờ phút này, trong lòng Truy Dương lão quái thống khoái nói không nên lời.

Nếu như có thể, hắn không ngại tự mình động thủ, giết chết Giang Trần. Cái gì tiền đồ của liên minh 16 nước, đây chỉ là một loại khẩu hiệu của Truy Dương lão quái.

Trên thực tế, Truy Dương lão quái căn bản không có để ý qua những thứ này.

Hắn chẳng qua là đập vào cờ hiệu này, muốn vì Tử Dương Tông kéo nhiều một ít thiên tài mà thôi.

- Quả nhiên là vì tư lợi.

Cửu Sư lão tổ oán hận mắng.

- Ngày sau liên minh 16 nước bị lưu đày, tổ bị phá, thì trứng còn có thể nguyên vẹn sao? Ngươi cho rằng, liên minh 16 nước suy bại, Tử Dương Tông ngươi có thể tự lo thân mình?

- Hừ, đừng thuyết giáo nhãm nhí. Liên minh 16 nước suy bại, cũng không phải Giang Trần kia có thể thay đổi. Nói sau, tiền đồ của Tử Dương Tông ta như thế nào, lão phu sẽ quan tâm, cần các vị đến quan tâm sao? Thực không dám đấu diếm, hôm nay lão phu sẽ không đi, ai muốn động Bất Diệt Linh Sơn, lão phu liền gây khó dễ.

Truy Dương lão quái dứt khoát chơi lưu manh.

Ở trong Bất Diệt Linh Sơn, Giang Trần nhìn phong ấn dần dần khép lại, thật sự là dở khóc dở cười. Đặt mông ngồi trên ụ đá, nhìn Sở Tinh Hán hôn mê bất tỉnh bên người.

- Chẳng lẽ thực ra không được?

Giang Trần nhìn phong ấn, tuy phong ấn này vừa mới khép lại, nhưng nếu không có mấy Nguyên cảnh đồng loạt ra tay, căn bản là mở không ra.

Nếu như tùy tiện công kích, ngược lại sẽ bị cấm chế trên phong ấn công kích.

Để Phệ Kim Thử nhất tộc gặm ra một thông đạo?

Nhìn cấm chế cường đại kia, Giang Trần cũng biết, cái này ngoại trừ để cho Phệ Kim Thử nhất tộc đi chịu chết, tuyệt đối là không được cái gì.

Giang Trần dò xét một phen, rốt cục chán nản, thất vọng phát hiện, là thực ra không được rồi.

Phong ấn vừa đóng, Linh khí của Bất Diệt Linh Sơn, phảng phất thoáng cái giảm bớt rất nhiều.

- Phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài, ở trong phong ấn, dù có thể tạm thời chèo chống, nhưng tuyệt đối gánh không được mấy tháng. Ở chỗ này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trong lòng Giang Trần cũng rất rõ ràng, sống ở chỗ này, chỉ có một con đường chết.

Thế nhưng mà, muốn đi ra ngoài, dùng thực lực của hắn bây giờ, lại căn bản không có bất luận khả năng gì.

- Không biết Thiên Diệp lão tổ kia, còn ở bên ngoài không? Nếu như những Nguyên Cảnh Tôn Giả kia chịu ra tay, có lẽ từ bên ngoài mở ra trận pháp, là một con đường sống.

Giang Trần chưa bao giờ là người đem hi vọng ký thác ở trên thân người khác, nhưng mà giờ này khắc này, lại không thể không sinh ra niệm tưởng như vậy.

- Trời không tuyệt đường người, tự mình phải chống đỡ trước.

Giang Trần nghĩ tới đây, khoanh chân mà ngồi, ổn định tâm thần thoáng một phát.

Ba ngày trôi qua, hết thảy như trước. Phong ấn kia không có một tia chấn động, hiển nhiên, người ngoại giới không có nếm thử mở phong ấn này.

Đến ngày thứ sáu, Giang Trần cảm giác được phong ấn kia hơi có chút chấn động, nhưng mà, lực lượng chấn động này, rõ ràng không đủ để phá vỡ phong ấn.

- Xem ra, bọn hắn còn không có buông tha ta.

Tuy đạo tâm của Giang Trần như sắt, nhưng giờ phút này, thực sự hơi có chút cảm động. Nhìn ra được, ít nhất người ở phía ngoài, đã cố gắng.
Bình Luận (0)
Comment