Độc Tôn Tam Giới

Chương 681

Mặc dù tình hữu nghị của bọn hắn sẽ không phai nhạt, nhưng quỹ tích sinh hoạt, lẫn nhau cùng xuất hiện, liền ít đi rất nhiều.

Tiệc tan, Diệp Dung tự mình tiễn Giang Trần ra ngoài, ngữ khí chân thành:

- Trần thiếu, chuyến đi này, ngươi tiền đồ bất khả hạn lượng, hi mong nếu như ngày nào đó rảnh rỗi, có thể ngẫu nhiên đến Thiên Quế Vương Quốc dạo một vòng. Đại môn của Vương đô, tùy thời rộng mở cho ngươi.

Giang Trần nhìn Diệp Dung, lại nhìn bọn người Điền Thiệu cùng Đường Long một chút.

Thấy bọn họ đều tràn ngập vẻ chân thành tha thiết.

- Chúng ta đều là bạn cùng chung hoạn nạn, nếu có sự tình gì, đi Bảo Thụ Tông tìm ta.

Giang Trần vốn muốn nói liên minh 16 nước tình cảnh bất lợi.

Nhưng lúc này, nói cho bọn họ, chỉ có thể gia tăng sầu lo phí công, nên nhịn không nói gì.

Dù sao, nếu đại cục xuất hiện biến hóa, dựa vào lực lượng của Vương Quốc thế tục, căn bản là không thay đổi được gì.

Từ biệt những cố nhân này, Giang Trần đi đến Thái Phó biệt viện của Diệp lão gia tử, hai năm trôi qua, Giang Trần cũng muốn nhìn lão gia tử trùng kích Nguyên cảnh có thành công hay không.

Nhưng mà, đến Thái Phó biệt viện, hộ viện canh cổng lại nói.

- Giang Trần công tử sao? Thái Phó bế quan, còn chưa xuất quan.

Người hầu cận kia hiển nhiên cũng nghe qua danh tự Giang Trần, ngữ khí thập phần cung kính.

- A? Còn chưa xuất quan?

Giang Trần mỉm cười.

- Như thế xem ra, lần này lão gia tử bế quan, có đại thu hoạch a.

Lại nhìn trong cửa, nhưng không gặp được thân ảnh của Đan Phi. Hắn có chút kì quái, Đan Phi cùng lão gia tử sống nương tựa lẫn nhau, vậy mà lúc này không có mặt?

- Đan Phi tiểu thư cũng không có ở nhà sao?

Giang Trần hiếu kỳ.

Thân vệ kia vỗ đầu một cái:

- Nhìn trí nhớ của ta này, chứng kiến Giang công tử quá kích động, thiếu chút nữa quên mất đại sự. Đan Phi tiểu thư ly khai vương đô, đã một năm thời gian rồi.

- Ly khai vương đô?

Giang Trần hoàn toàn không nghĩ tới, Đan Phi làm sao có thể ở thời điểm lão gia tử bế quan, liền ly khai vương đô.

- Vâng, Đan Phi tiểu thư còn lưu lại một phong thơ. Nói là nếu như Giang công tử đến tìm, liền giao thư cho ngươi. Nếu như ngươi không tới, ba năm sau, liền thiêu hủy thư tín.

Thân vệ kia từ trong lòng ngực móc ra một phong thư tín, đưa cho Giang Trần.

Giang Trần nhận lấy, lại không có mở ra. Mà nói với thân vệ kia:

- Nếu như lão gia tử xuất quan, hoặc là Đan Phi tiểu thư trở về, nói cho bọn hắn biết, ta đã lên Bảo Thụ Tông.

Thân vệ kia cuống quít gật đầu:

- Vâng.

Lão gia tử đã bế quan, Giang Trần cũng không nên làm phiền. Hơi có chút phiền muộn, đi dưới ánh trăng, xuyên thẳng qua ngõ nhỏ bóng cây pha tạp, chẳng biết tại sao, trong nội tâm cảm giác có chút buồn vô cớ.

Rồi đột nhiên nhớ tới thư tín mà Đan Phi lưu lại, liền mở ra.

Thư rất đơn giản, đơn giản đến chỉ có mười bốn chữ...

Thiên ngôn vạn ngữ khó tỏ bày, tương tư chàng cuối cùng dứt khoát.

Đầu ngón tay của Giang Trần khẽ run lên, ý tứ mười bốn chữ này, Giang Trần như thế nào đọc không rõ? Đây là Đan Phi dùng thư làm mối, bày tỏ nỗi lòng với hắn.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần lại kinh ngạc im lặng. Nhớ tới tình hình ở Thiên Quế Vương Quốc cùng Đan Phi kết giao, hơi có chút kinh ngạc, lẽ ra, dùng tính cách của Đan Phi, sao sẽ hào phóng tỏ tình như thế?

Chỉ là, mười bốn chữ này, nhìn mặt chữ, cũng không khó lý giải. Nhưng mà, trong này tựa hồ còn có thâm ý gì, Giang Trần cảm giác mình xem không hiểu.

Bởi vì, từ bút pháp của mười bốn chữ này đến xem, tựa hồ ẩn chứa ngàn vạn tâm sự, khó xử, phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ viết mười bốn chữ như vậy.

Giang Trần nhìn mười bốn chữ kia, lại thủy chung hiểu không thấu. Đến cùng Đan Phi này xảy ra chuyện gì? Bỗng nhiên tầm đó, hào phóng trắng ra, tình ý sâu nặng tỏ tình với hắn như thế?

Mười bốn chữ này, hiển nhiên là tình căn thâm chủng, tương tư đến cực điểm mới có cảm xúc.

Thế nhưng mà, giữa hai người kết giao, tựa hồ không đến bước này a. Trong đầu Giang Trần, nhớ tới giọng nói, dáng điệu nụ cười của Đan Phi, nhất thời hiểu không thấu.

Bất quá Giang Trần là người rộng rãi, tâm ý của Đan Phi như vậy, hắn tự nhiên sẽ không khinh thị chán ghét, mà cất tốt thư tín, để vào trong nhẫn chứa đồ.

Trở lại Giang phủ, cũng đã nửa đêm rồi.

Chỉ có điều, cả Giang phủ, ai cũng không chìm vào giấc ngủ. Nhìn thấy Giang Trần trở lại, Tiết Đồng là cái thứ nhất đến báo cáo sự tình hai năm qua.

- Thiếu chủ, Dược Sư Điện Đông Phương Vương Quốc, trước kia mỗi ba tháng, sẽ đưa tới một đám tài vật, là phần trăm của ba loại đan dược kia. Bất quá, nửa năm gần đây, đám tài vật này, lại gián đoạn rồi. Không biết Dược Sư Điện đã xảy ra chuyện gì. Dĩ vãng mỗi một lần đều rất đúng giờ.

Dược Sư Điện chia tài vật, Giang Trần đã sớm không hỏi qua, vẫn luôn là bọn người Tiết Đồng quản lý. Bởi vì tài phú thế tục, đối với Giang Trần mà nói, đã không phải là thu nhập chủ yếu của hắn.

Bất quá, tin tức này của Tiết Đồng, lại làm cho Giang Trần hơi có chút kinh ngạc.

Dược Sư Điện làm việc, gần đây đều rất có chừng mực. Thực tế ở trên việc phân chia, bọn họ đều tận lực nịnh bợ Giang Trần, mỗi lần đưa tiền tài đến, đều rất đúng giờ.

Lần này nửa năm liên tục không có đưa tới, khẳng định không phải Dược Sư Điện cố ý cắt xén, mà là có nguyên nhân gì khác.

- Hẳn là, tuyến đường đưa tiền tài bị đạo phỉ phát giác, nên chặn đường? Hay là trong Dược Sư Điện, xuất hiện tình huống bất thường gì?

Giang Trần nhíu mày, nhắc tới phân thành, hiện tại Giang Trần thật không quá để ý.

Nhưng mà sự tình của Dược Sư Điện, Giang Trần lại còn có chút lo lắng. Quản gia Giang Chính của hắn, là được hắn an bài ở Dược Sư Điện, trở thành cung phụng thanh nhàn, cầm một thành trích phần trăm.

Có lẽ người khác sẽ bởi vì sự tình tiền tài, mà nổi lên tâm tham ô. Nhưng Giang Chính này, lại trung thành và tận tâm, tuyệt đối không đến mức ngầm chiếm tài vật của Giang Trần.

Nghĩ tới đây, Giang Trần cơ bản có thể xác định, Dược Sư Điện đã xảy ra chuyện.

- Bảo Câu Ngọc tới gặp ta.

Nghe nói Giang Trần gọi, mấy thân vệ khác đều nhao nhao đuổi tới.

- Thiếu chủ.

Câu Ngọc tiến lên phía trước nói.

- Sự tình Dược Sư Điện, Tiết Đồng nói qua cho ngươi chưa?

Câu Ngọc nhẹ gật đầu, hiển nhiên đã sớm biết rõ việc này.

- Ngươi thấy thế nào?

Câu Ngọc nghĩ chốc lát, mới mở miệng nói:

- Dược Sư Điện có lá gan lớn như trời, cũng không dám khấu trừ tài vật của ngươi. Đích thị là xảy ra chuyện gì rồi.

Cách nghĩ của Câu Ngọc, cùng Giang Trần không mưu mà hợp.

- Nếu như thế, sáng sớm ngày mai, chúng ta về Đông Phương Vương Quốc một chuyến.

Việc này, Giang Trần càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, trong mơ hồ, luôn luôn một loại dự cảm bất hảo.

Tu vi đến hắn một bước này, nhất là Tâm lực tu luyện tới hắn một bước này, nhiều khi, trực giác đều là phi thường cường đại, cũng phi thường chuẩn xác.

Mọi người thấy Giang Trần ngưng trọng như vậy, trong nội tâm đều trầm xuống, chẳng lẽ Dược Sư Điện thực xảy ra chuyện?
Bình Luận (0)
Comment