Độc Tôn Tam Giới

Chương 693

- Giam xuống, ta muốn ở trên không Thương Dương Vương Quốc, tự tay chém giết đôi phụ tử này, chấn nhiếp Thương Dương Vương Quốc.

Không động thủ thì thôi, một khi động thủ, nhất định phải đánh tới đối phương sợ. Đánh tới từ trên xuống dưới Thương Dương Vương Quốc, vừa nghĩ đến Giang Trần hắn liền mơ thấy ác mộng.

Như thế, về sau bọn hắn lại muốn động thủ, mới có thể cân nhắc nặng nhẹ thoáng một phát.

Trên không Vương đô, Vu Thản cùng Vu Hồng như chó chết, bị hai con Kim Dực Kiếm Điểu kéo lấy, xâu ở trên không trung, du hành bốn phía.

Vua một nước cao cao tại thượng, Thái tử của một quốc gia, ở dưới ánh mắt của vô số con dân chú ý, bị xâu trên không trung như chó chết.

Trong lúc nhất thời, Vương tộc của Thương Dương Vương Quốc, như một tòa cao ốc bỗng nhiên sụp đổ, uy tín thành lập ở dân gian, cũng trong khoảnh khắc sụp đổ.

- Phụ tử Vu Thản, giết tộc nhân ta, diệt gia tộc ta. Hôm nay, ta chỉ giết Vu thị nhất tộc, ăn miếng trả miếng. Mọi người các ngươi, coi đây là tấm gương.

Thanh âm của Giang Trần, lan tràn toàn bộ vương đô.

Ngay lúc này, hư không vang lên một tiếng gào to:

- Giang Trần tặc tử, dám giương oai như thế, nạp mạng đi.

- Giang Trần, ngươi là đệ tử tông môn, vậy mà cuốn vào thế tục phân tranh, đáng chết.

- Giang Trần, mối hận giết đồ, hôm nay bổn tọa thanh toán với ngươi, nhận lấy cái chết.

Thanh âm này, một đạo so với một đạo hùng hồn, một cái so với một cái bá đạo. Dĩ nhiên là cao tầng của Tử Dương Tông, mang theo rất nhiều cường giả giá lâm Thương Dương Vương Quốc.

Trong hư không, một mảnh hồng vân từ phía bắc xoắn tới rất nhanh.

Ở trong mảnh hồng vân này, đúng là người của Tử Dương Tông tới. Người cầm đầu, là Thủy Nguyệt Đại Sư. Hai bên cạnh nàng, có một trưởng lão độc nhãn, một trưởng lão tóc bạc, xem ra, thân phận địa vị đều rất gần Thủy Nguyệt Đại Sư, với tư cách trợ thủ của nàng xuất hiện.

Mà phía sau bọn họ, thì mang theo hơn một ngàn tên đệ tử chấp pháp võ trang đầy đủ của Tử Dương Tông, nhìn khí thế của bọn hắn, hiển nhiên đều là Địa Linh cảnh.

Đội ngũ ngàn người này, lại có mười tên đội trưởng mặc áo bào màu vàng, từng cái đều là Tiên cảnh thất trọng, thực lực tương đối hùng hậu.

Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần bắn ra hào quang, nhìn ra xa xa, liền biết người tới là ai.

Thủ quyết khẽ động, trăm vạn Kiếm Điểu di động, từ trên đám mây bắn xuống, phô thiên cái địa, như mưa sao băng.

- Bày trận...

Thần thức của Giang Trần khẽ động, mấy trăm vạn Kiếm Điểu, dưới sự dẫn dắt của Kim Dực Kiếm Điểu, ở trên không Thương Dương Vương Quốc, bố trí ra Bát Hoang Nhiếp Linh Trận.

Giang Trần một ngựa đi đầu, dựng ở lối vào trận pháp.

Hai con Kim Dực Kiếm Điểu treo phụ tử Vu Thản, thì quấn tới trước Giang Trần, hiển nhiên là có ý thị uy đám người Tử Dương Tông.

Câu Ngọc nhìn thấy thanh thế của Tử Dương Tông như vậy, trong lòng cũng có chút giật mình. Nhưng lúc ánh mắt nhìn lại Giang Trần, phát hiện vẻ mặt Giang Trần bình tĩnh thong dong, trong lòng Câu Ngọc cũng yên ổn rất nhiều.

Trong lúc nhất thời sinh ra một ý niệm vô cùng an toàn... Chỉ cần Giang Trần ở đây, đối thủ cường đại hơn nữa cũng không sợ.

Ngược lại là Hoàng Nhi, thủy chung bình tĩnh tự nhiên, dưới áo choàng, nhìn không ra lòng nàng có chút chấn động, phảng phất thanh thế to lớn kia của Tử Dương Tông không tồn tại.

Cái này lại khiến Câu Ngọc thầm giật mình, thoạt nhìn Hoàng Nhi cô nương này văn nhược yếu đuối, lại không nghĩ tới, lúc này vẫn bảo trì bình thản như vậy.

Bởi vậy, Câu Ngọc ngược lại có chút tự trách, âm thầm nổi giận cho mình.

Đám người Tiết Đồng cũng cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, xếp thành một hàng ở sau lưng Giang Trần. Trận thế như vậy, bọn hắn cũng là bình sinh ít thấy, đã có chút khẩn trương, lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Ý niệm trong đầu bọn hắn đều không sai biệt lắm, Thiếu chủ còn không sợ, những tùy tùng bọn hắn, có lý do gì sợ hãi?

Ngẫm lại có thể đi theo Thiếu chủ, ở trên địa bàn của Tử Dương Tông, cùng cường giả Tử Dương Tông địa vị ngang nhau, chỉ là kinh nghiệm này, liền đủ để bọn hắn dư vị vô cùng rồi.

- Thủy Nguyệt Đại Sư, cứu phụ tử ta.

Vu Thản bị treo trên không, thân bất do kỷ, nhìn thấy viện quân của Tử Dương Tông đến, thật sự là vui mừng quá đỗi, liên tục kêu cứu.

Vu Hồng cũng kêu lên:

- Ba vị trưởng lão, Vu Hồng ta đối với Tử Dương Tông trung thành và tận tâm...

- Câm miệng.

Trong mắt Thủy Nguyệt Đại Sư hiện lên một tia giận dữ.

Trên khuôn mặt vẫn còn phong vận kia của Thủy Nguyệt Đại Sư, tuế nguyệt lưu lại dấu vết rất mơ hồ, nhưng giờ phút này, phẫn nộ lại phi thường rõ ràng.

Phụ tử Vu Thản chết sống, nàng căn bản không quan tâm.

Giờ phút này, trong mắt nàng chỉ có Giang Trần, trong nội tâm chỉ có một ý niệm, là giết chết Giang Trần.

- Nhị vị, Giang Trần này, vậy mà từ trong Bất Diệt Linh Sơn đi ra, chỉ sợ tu vi lại có tinh tiến. Chi bằng chúng ta đồng tâm hiệp lực, chém giết tiểu tặc này ở trước trận. Nếu để hắn đào thoát lần nữa, lần sau gặp mặt, muốn chém giết hắn, độ khó sẽ càng lớn.

Trưởng lão độc nhãn kia cười lạnh, trên khuôn mặt già nua bạo tuôn sát cơ:

- Kẻ này liên tục đối đầu với Tử Dương Tông ta, hôm nay không trảm hắn, nhóm trưởng lão Tử Dương Tông ta, còn mặt mũi nào tồn tại?

Trưởng lão áo bào màu bạc khác cũng gật đầu:

- Nhất định phải giết kẻ này.

Ba người này, đều là trưởng lão của Tử Dương Tông, đều là cường giả Tiên cảnh cửu trọng. Tu vi của Thủy Nguyệt Đại Sư cao nhất, tiếp cận Tiên cảnh đỉnh phong, cách Linh Vương chỉ thiếu chút nữa.

Hai người khác, thực lực tương đương.

Lần này, Tam đại trưởng lão dắt tay nhau mà đến, cơ hồ là gần với Truy Dương lão tổ tự mình xuất thủ.

Nếu không phải Truy Dương lão quái bế quan chưa ra, dùng hận ý của hắn đối với Giang Trần, hắn tuyệt đối sẽ không ngại tự mình giá lâm.

Bất quá, Tam đại trưởng lão mang theo một ngàn đệ tử chấp pháp tinh anh, loại đội hình này, đã đủ cường đại.

Thủy Nguyệt Đại Sư nhíu mày, sát cơ lại lóe lên:

- Giang Trần, Thiên Binh của Tử Dương Tông ta đã tới, hôm nay, sẽ là tử kỳ của ngươi.

- Thiên Binh?

Giang Trần cười ha ha, ngữ khí đột nhiên phát lạnh.

- Chỉ là Tử Dương Tông, lại không biết trời cao đất rộng, dám nói xằng Thiên Binh? Cũng được, Thủy Nguyệt, ngươi ở Bất Diệt Linh Sơn chèn ép ta mấy lần, hôm nay, vừa vặn thanh toán với ngươi.

Trưởng lão độc nhãn kia thét dài một tiếng, tay giơ lên đại búa, đại búa kia ẩn ẩn lóng lánh lấy huyết khí, lộ ra dị thường dữ tợn.

- Giang Trần, ngươi là đệ tử tông môn, lại công nhiên xâm lấn Vương Quốc thế tục, hôm nay dù có mười cái miệng, cũng đừng hòng sống ly khai.

- Xâm lấn?

Giang Trần giận quá mà cười.

- Lúc Tử Dương Tông ngươi xâm lấn Đông Phương Vương Quốc, đồ sát Dược Sư Điện, diệt Giang gia ta, có từng nghĩ tới xâm lấn hay không? Ngươi phóng hỏa, lại không cho người đốt đèn? Không cần tốn nước miếng, các ngươi chủ động tới chịu chết, này là tốt nhất, khỏi mất công ta đi Tử Dương Tông.

- Cuồng vọng.

Trưởng lão độc nhãn kia tên là Long La trưởng lão, đại búa trong tay tên Đồ Long chiến phủ, là Linh khí chín luyện.
Bình Luận (0)
Comment