Độc Tôn Tam Giới

Chương 789

Linh phù này vỡ ra, thoáng cái liền kích động sinh linh dưới Nham Tương hồ. Một chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Nhạc Bàn, có thể nói thập phần ngoan độc.

Bản ý của hắn, là nhằm vào Giang Trần.

Bởi vì, ở Nhạc Bàn quan sát, Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm căn bản không đáng để lo. Ngược lại là đệ tử Đan Càn Cung kia, làm cho Nhạc Bàn có một loại cảm giác nhìn không thấu.

Trước kia, Nhạc Bàn có ý đồ đánh lén Giang Trần, chỉ là không thành công.

Còn lần này, hắn muốn mượn đao giết người, kết quả lại là Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm đánh lên trước. Mà hai người Đan Càn Cung kia, căn bản là không nhúc nhích.

Hứa Cương nhìn chỉ chốc lát, mới nói:

- Nhạc sư huynh, hiện tại sinh linh trong Nham Tương hồ đã thức tỉnh, đủ khiến bọn hắn ăn no rồi. Hai tên Đan Càn Cung kia, muốn tới đây chỉ sợ rất khó. Ta vẫn là nhanh lên đường đi, bằng không thì để cho người Tiêu Dao Tông nhanh chân đến trước, vậy thì xui rồi.

Trong mắt Nhạc Bàn toát ra một tia tiếc nuối:

- Đáng tiếc, đáng tiếc.

Hắn là muốn ở lại chỗ này thưởng thức thảm trạng của Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm thoáng một phát, bất quá nghĩ tới người Tiêu Dao Tông đã chạy ở đằng trước, hắn liền không có lòng dạ xem náo nhiệt rồi.

- Chúng ta đi, hỗn đản Tiêu Dao Tông chờ đó, thời điểm Nhạc mỗ đuổi theo các ngươi, chính là lúc các ngươi toi mạng.

Nhạc Bàn đối với Tiêu Dao Tông cũng là một bụng oán niệm.

Lần đánh lén kia, tuy Nhạc Bàn không có bị thương, nhưng cũng kinh ra mồ hôi lạnh.

Hai người như cũ một trước một sau, bảo trì khoảng cách nhất định, phi tốc mà đi.

Người Bắc Minh Tông đã sớm toàn quân bị diệt.

Mà Phùng Vạn Kiếm và Lâm Phong, cũng sắp xong đời.

Tương đương với Tam Tinh Tông cùng Thánh Kiếm Cung, cũng sắp cả đoàn bị diệt.

Còn lại hai người Đan Càn Cung, qua không được Nham Tương hồ, cũng không hình thành được uy hiếp. Như vậy đối thủ cạnh tranh duy nhất, là người Tiêu Dao Tông rồi.

Vừa nghĩ tới người Tiêu Dao Tông, vậy mà nhanh chân đến trước, tính toán đến trên đầu Nhạc Bàn hắn, Nhạc Bàn liền tức giận không thôi.

Hắn và Hứa Cương tự cho là thông minh, khắp nơi tính toán người khác. Lại không nghĩ rằng, người Tiêu Dao Tông so với bọn hắn tính toán càng xa, cái này để cho hắn cảm thấy vũ nhục lớn lao.

Lâm Phong đầu đầy mồ hôi, sóng nhiệt cường đại, ma quái nham tương điên cuồng, đã làm cho hắn có chút mệt mỏi chống đỡ.

- Lâm huynh, đến lúc này, ngươi còn không dùng toàn lực sao? Tam Tinh Tông Tinh Nguyệt phù, đừng nói ngươi không có a?

Lâm Phong phiền muộn a, Tinh Nguyệt phù hắn là có, nhưng đó là đòn sát thủ của hắn. Lúc này mới vừa tới khu nham tương, lộ trình mới đi một phần năm, liền vận dụng đòn sát thủ? Lâm Phong không cam lòng.

Ngay lúc này, Phùng Vạn Kiếm “A” một tiếng, một thanh phi kiếm dưới chân, đã bị ma quái nham tương cuốn đi.

Nhiệt độ cao đáng sợ, trực tiếp đốt tới bàn chân Phùng Vạn Kiếm.

Phi kiếm bị cuốn đi, dưới chân bọn hắn liền không có địa phương dừng chân.

Phùng Vạn Kiếm liên tục điều động phi kiếm đến giúp, làm cho dưới chân bọn hắn không đến mức không có chỗ mượn lực.

- Lâm Phong, nếu như ngươi không dùng Tinh Nguyệt phù, ta liền rút phi kiếm, cùng lắm thì chết chung.

Phùng Vạn Kiếm điên cuồng rống to.

Lúc này Lâm Phong cũng biết, lại không sử dụng Tinh Nguyệt phù, sinh tử ngay ở trước mắt.

Tay trảo một cái, trong tay nhiều ra một đạo thần phù kỳ dị. Hào quang lóe lên, thần phù kia lập tức bắn ra kim quang trăm trượng, vô số Tinh Quang lăn tăn, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng.

Oanh...

Khu vực Tinh Quang kia bao trùm, tất cả ma quái trong đó, phảng phất như đình trệ, quanh thân biến thành màu sương bạch, vậy mà toàn bộ hóa thành băng điêu, rầm rầm rầm, không ngừng rớt xuống Nham Tương hồ, phát ra thanh âm xuy xuy xuy xuy, từng sợi khói xanh không ngừng bay lên.

- Đi.

Không có ma quái nham tương quấy rối, phi kiếm lập tức hóa thành lưu quang, vọt tới bờ bên kia.

Ngay lúc này...

Oanh...

Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ Nham Tương hồ, phảng phất như trở mình, dâng lên cơn sóng gió động trời, cái tư thế kia, tựa như một đầu Cự Long đột nhiên thức tỉnh, bài sơn đảo hải, nhấc lên từng dãy sóng lớn trăm trượng, trực tiếp bao phủ Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm vào trong đó.

- Xong đời.

Sau khi Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm dùng Tinh Nguyệt phù, vốn tưởng rằng thuận lợi vượt qua kiểm tra, lại căn bản không nghĩ tới, bước tiếp theo sẽ có kinh biến như vậy.

Theo thân thể bị sóng lớn trăm trượng oanh xuống, thúc dục Nguyên lực toàn thân, đều không thể ngăn cản xu thế rơi, hơn nữa càng rơi xuống, loại nóng bức thôn phệ hết thảy kia càng hung tàn.

Bọn họ đều biết, nếu rơi vào trong nham thạch, coi như thân thể bọn hắn đúc bằng đồng sắt, cũng sẽ bị nóng chảy mất.

Trước một giây khi thân thể bọn hắn sắp bị nham tương nuốt hết, trước mặt của bọn hắn đột nhiên toát ra một sợi dây leo, dây leo kia cuốn một cái, ném thẳng đến bờ bên kia.

Hưu, hưu...

Thân hình hai người, tựa như mũi tên bị bắn ra, trực tiếp bay về phía bờ bên kia.

Một màn này, đến cực nhanh.

Thời điểm thân hình bọn hắn rơi xuống đất, miễn cưỡng đứng vững bước chân, sắc mặt hai người đều trắng bệch, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, làm cho bọn họ còn sợ hãi, tim vẫn còn phốc phốc phốc nhảy mạnh.

Oanh...

Nham Tương hồ kia, lại lần nữa nhấc lên sóng cao trăm trượng.

Ở trong đầu sóng, một con quái vật dáng người có thể so với mười con Viễn Cổ Cự Tượng, theo đầu sóng phun ra nuốt vào, trừng lớn ánh mắt như đèn lồng, nhìn chằm chằm vào bên này.

- Nhân loại đáng giận, lại dám quấy rầy bổn vương ngủ say.

Phùng Vạn Kiếm và Lâm Phong, đều vô ý thức lui lại mấy bước, phảng phất rời quái vật này càng xa, mới có cảm giác an toàn.

- Đây là Nham Tương Quân Chủ.

Phùng Vạn Kiếm lòng còn sợ hãi, vừa rồi sóng lớn thoáng cái bộc phát lên kia, hiển nhiên là Nham Tương Quân Chủ này phát ra.

Thế nhưng mà, dây leo bỗng nhiên xuất hiện kia, lại là chuyện gì xảy ra?

Phùng Vạn Kiếm và Lâm Phong đều không hiểu ra sao, trong lúc đó, thân thể hai người cứng đờ, đồng thời nhìn lại bên cạnh, chỉ thấy bên cạnh đứng hai đạo thân ảnh, rõ ràng là bọn người Mộc Cao Kỳ.

- Các ngươi...

Phùng Vạn Kiếm trợn mắt há hốc mồm.

- Các ngươi tới lúc nào?

Mộc Cao Kỳ hừ nhẹ một tiếng:

- Phùng Vạn Kiếm, nếu không phải Trần sư huynh ra tay, các ngươi đã sớm bị Nham Tương Quân Chủ ăn, ngươi còn hỏi chúng ta là tới như thế nào?

Phùng Vạn Kiếm và Lâm Phong liếc nhau, đều im lặng. Bọn hắn cũng biết, ở đây ngoại trừ người Đan Càn Cung, là không có khả năng có những người khác tồn tại.

Tuy hai người kia hỗn đản, nhưng cũng biết, lần này là thiếu nhân tình của người ta.

- Đa tạ các hạ trượng nghĩa ra tay.

Lâm Phong rất thức thời, đi tới, đối với Giang Trần ôm quyền thi lễ.

Giang Trần khoát tay chặn lại:

- Ta ra tay cứu các ngươi, chẳng qua là không muốn làm cho âm mưu của người Đại Thánh Đường thực hiện được mà thôi.

- Đại Thánh Đường?

Lâm Phong sững sờ.

Phùng Vạn Kiếm phản ứng cực nhanh, đột nhiên chửi ầm lên:

- Đồ chó hoang Đại Thánh Đường, quả nhiên là bọn hắn giở trò. Thời điểm bọn hắn phi hành tới, đều gió êm sóng lặng. Như thế nào đến phiên chúng ta, lại bỗng nhiên nhiều biến cố như vậy? Nhất định là bọn hắn giở trò quỷ.
Bình Luận (0)
Comment