Độc Tôn Tam Giới

Chương 816

Thiếu nữ này, đúng là Lăng Huệ Nhi.

Trong các Đan sư tại Đan Hà Cốc, nàng rất nổi danh, không đơn thuần bởi vì thiên phú đan đạo của nàng, còn có tướng mạo kia.

Hơn nữa đôi cự khí trước ngực, càng làm cho rất nhiều nam đệ của Đan Hà Cốc, đối với Lăng Huệ Nhi thèm chảy nước miếng.

- Lệnh Hồ sư huynh, Huệ nhi cùng Giang Trần sư huynh chưa từng quen biết, hắn không có lý do gì hướng ta thị uy nha.

Lăng Huệ Nhi làm một cái mặt quỷ, vẻ mặt vui vẻ đi ra.

Hiển nhiên, Lăng Huệ Nhi này cũng không có bị Lệnh Hồ Phong châm ngòi chọc giận.

Lệnh Hồ Phong nhìn lại nụ cười trên mặt những người khác, hiển nhiên đều mang theo vài phần trào phúng. Trong nháy mắt, hắn ngược lại thành trò cười.

- Cao Kỳ, Lệnh Hồ Phong này bụng chuột ruột gà, đêm nay ngươi đến động phủ của ta nghỉ ngơi, ta có chút tâm đắc đan đạo, vừa vặn cùng ngươi giao lưu trao đổi.

Mộc Cao Kỳ nghe vậy đại hỉ, hiện tại hắn sớm đã phục Giang Trần như Thiên Thần, gặp Giang Trần mời hắn vào ở động phủ, tất nhiên là rất kích động, biết rõ đây là Giang Trần nhìn trúng hắn.

- Tốt, cầu còn không được.

Kỳ thật Mộc Cao Kỳ cũng lo lắng, vạn nhất buổi tối Lệnh Hồ Phong kia nổi điên, quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi, hoặc là dùng thủ đoạn khác đối phó hắn, với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Tuy Đan Trì cung chủ đã từng nói qua, ai ăn gian, xử lý kẻ đó.

Nhưng có một số việc, là không thể không phòng.

Trở lại động phủ, Giang Trần dàn xếp thoáng một phát. Dù sao Mộc Cao Kỳ đã sớm là khách quen, hắn xuất hiện, mọi người sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.

Ngược lại là Giang Trần, chứng kiến bọn người Câu Ngọc, cũng rất là khiếp sợ.

Ngắn ngủn mấy tháng, tựa hồ nhóm tùy tùng này, thực lực đều tăng nhiều a.

Giang Trần để Mộc Cao Kỳ đến động phủ của hắn, hiển nhiên là có ý dạy Mộc Cao Kỳ một ít gì đó. Tuy thiên phú đan đạo của Mộc Cao Kỳ đã rất tốt, nhưng có chút đồ vật trên lý luận, thì còn không đủ vững chắc.

Thiên phú đan đạo của Mộc Cao Kỳ rất cao, cao ở thuộc tính Mộc Linh, ở chỗ năng lực luyện đan. Nhưng trên lý luận, hắn lại thiếu nội tình, dù sao cũng không bằng Âu Dương Siêu cùng Lệnh Hồ Phong là dòng chính của Bản Thảo Đường.

Đêm nay, Giang Trần muốn ở phương diện này, bổ sung cho Mộc Cao Kỳ thoáng một phát.

Tuy lý luận đan dược phong phú, nhưng một ít trụ cột gì đó, vẫn là một trận trăm thông.

Ngay từ đầu Mộc Cao Kỳ còn cảm thấy kỳ quái, nhưng nghe kỹ, hắn liền chấn kinh rồi. Hắn biết rõ, mình đã đụng đại vận.

Giang Trần dạy hắn, rất nhiều thứ, coi như là trong Tàng kinh các của Đan Càn Cung, cũng chưa từng có, nhất là những lý luận cơ sở kia, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, ý cảnh sâu xa, loại độ cao này, hoàn toàn phá vỡ nhận thức cực hạn của Mộc Cao Kỳ.

Hai người càng trò chuyện càng hợp ý, bất tri bất giác, trời đã tối xuống, ban đêm hàng lâm, Mộc Cao Kỳ lại hồn nhiên chưa phát giác ra, như si mê như say sưa.

Trong lúc đó, ngoài động phủ lại có người tới chơi.

- Lệnh Hồ trưởng lão?

Giang Trần có chút ngoài ý muốn, người tới chơi, dĩ nhiên là Bản Thảo Đường trưởng lão Lệnh Hồ Nhàn.

Lệnh Hồ Nhàn này già vẫn tráng kiện, vẻ mặt hòa ái, bất quá Giang Trần lại không có buông lỏng đề phòng. Lúc này, Lệnh Hồ Nhàn tới chơi, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

Nhất là lần trước Lệnh Hồ Nhàn đến chiêu mộ Giang Trần, muốn Giang Trần làm đan đồng cho hắn, bị Giang Trần cự tuyệt, rõ ràng song phương đã kết thù rồi.

Hơn nữa hôm nay cùng Lệnh Hồ Phong xung đột hai lần, Lệnh Hồ Nhàn này là tổ phụ của Lệnh Hồ Phong, không có khả năng làm như không thấy.

- Ha ha, như thế nào, không chào đón lão phu đến ngồi một chút sao?

Lệnh Hồ Nhàn cười nói.

Giang Trần nhíu mày:

- Ngày mai là quyết chiến tranh đoạt động phủ, đang khẩn trương chuẩn bị, không biết Lệnh Hồ trưởng lão có chuyện gì?

Lệnh Hồ Nhàn tươi cười như trước:

- Đi vào nói, đi vào nói.

Giang Trần đang muốn cự tuyệt, Lệnh Hồ Nhàn kia lại bại hoại cười nói:

- Giang Trần a, lần trước lão phu đến, bị ngươi cự tuyệt. Lần này tới, chẳng lẽ ngươi không cho lão phu vào cửa sao? Nói như vậy, lão phu phải đứng ở cửa ra vào của ngươi cả đêm rồi.

Thấy lão nhân này bại hoại như thế, Giang Trần hừ nhẹ một tiếng. Cũng không biết lão quỷ này trong hồ lô bán thuốc gì. Bất quá Lệnh Hồ Nhàn này sống lâu như vậy, lại không tiếc giả ngây giả dại, chỉ muốn để cho hắn tiến vào.

Tiến vào động phủ, sau khi ngồi xuống, Lệnh Hồ Nhàn cười nói:

- Giang Trần tiểu hữu, lão phu đối với ngươi, là phi thường thưởng thức a. Lần này, ta ý định hướng Vân Niết trưởng lão xin, mời ngươi đến Bản Thảo Đường làm chấp sự, như thế nào? Bổng lộc của một chấp sự, tăng thêm bổng lộc đệ tử hạch tâm, ngươi có thể lĩnh hai phần bổng lộc, rất có lợi a.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ta tiến vào Đan Càn Cung thời gian còn ngắn, hậu ý của Lệnh Hồ trưởng lão, Giang mỗ tạm thời không có phúc hưởng thụ.

Thấy Giang Trần không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, lông mày của Lệnh Hồ Nhàn nhẹ nhàng nhíu lại.

- Giang Trần a, lão phu cũng là có hảo ý, ngươi cũng đừng luôn ôm thành kiến, chuyện gì chúng ta cũng có thể đàm.

- Thật có lỗi, Lệnh Hồ trưởng lão, nếu như ngươi chỉ vì chuyện này mà đến, thì không cần nói nữa. Ta còn phải chuẩn bị, nên không lưu khách.

Giang Trần bãi xuống một tay, hạ lệnh trục khách.

Lệnh Hồ Nhàn có thể hỗn đến một bước này, mặt mo so với tường thành còn dầy hơn, thấy Giang Trần làm ra thủ thế tiễn khách, liền hồ đồ không thèm để ý, cười nói:

- Giang Trần, nói cái giá đi. Chỉ cần ngươi rời khỏi khiêu chiến Chí Tôn động phủ, ngươi ra cái gì, lão phu có thể cho ra cái đó. Hơn nữa, đề nghị gia nhập Bản Thảo Đường, luôn có hiệu lực. Ta biết ngươi đến từ Bảo Thụ Tông, ở phương diện tài nguyên, nhất định là rất thiếu. Lão phu vừa vặn có tư gia. Nếu như có thể mà nói, chúng ta có thể làm thành khoản giao dịch này a.

Quả nhiên là vì động phủ Chí Tôn mà đến.

Giang Trần mỉm cười nhàn nhạt, nhìn qua Lệnh Hồ Nhàn:

- Một, Chí Tôn động phủ, ta nguyện nhất định phải có; hai, dù ta rời khỏi, chỉ sợ lệnh tôn cũng chưa hẳn có thể cướp được danh ngạch.

- Đoạt được hay không, cái này không cần ngươi quan tâm. Chỉ cần ngươi rời khỏi, chúng ta giao dịch liền có hiệu lực.

Lệnh Hồ Nhàn đối với tôn nhi của mình rất có lòng tin, ngoại trừ Giang Trần, thì chỉ có Âu Dương Siêu là hơn Lệnh Hồ Phong một ít, những người khác, Lệnh Hồ Nhàn thật đúng là không lo lắng.

Giang Trần cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Lệnh Hồ trưởng lão, Đan Trì cung chủ đã ra lệnh, không được ăn gian. Lần này ngươi du thuyết, trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, đã xem như ăn gian cho Lệnh Hồ Phong a?

Sắc mặt Lệnh Hồ Nhàn phát lạnh:

- Giang Trần, lời nói không thể nói lung tung. Lão phu chỉ là xuất phát từ hảo tâm, vì tiền đồ của ngươi suy nghĩ. Không phải chỉ là một động phủ Chí Tôn sao? Về sau còn sẽ tiếp tục mở, cơ hội còn có. Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta đảm bảo cho ngươi một động phủ ở Kình Thiên khu. Kình Thiên khu, gần với Chí Tôn khu. Đối với ngươi, một nhân vật mới đến từ Bảo Thụ Tông mà nói, cũng không bôi nhọ ngươi a?
Bình Luận (0)
Comment