Độc Tôn Tam Giới

Chương 867

- Mê Thần Chướng này, nói là kỳ độc, cũng nói được đi qua. Chỉ vì loại độc này phi thường phức tạp, có rất nhiều loại chướng khí độc vật, đều có thể hình thành Mê Thần Chướng, thậm chí còn sẽ có các loại chướng khí hỗn hợp chung một chỗ, hình thành Mê Thần Chướng. Mê Thần Chướng bất đồng, liệu pháp bất đồng. Chỉ vì nó cấu thành phức tạp, cho nên mới bị liệt là kỳ độc. Nhưng luận độc tính bản thân, chỉ có thể phong tỏa thần thức người trúng độc, để cho hắn đần độn, ngày đêm hôn mê. Nếu có thủ đoạn kéo dài tánh mạng, ngược lại có thể treo một mạng bất tử. Nếu là người nghèo, không có thủ đoạn kéo dài tánh mạng, trúng phải Mê Thần Chướng, cũng chỉ có một con đường chết.

Giang Trần đối với Mê Thần Chướng, cũng không xa lạ gì.

Hắn nói những thứ này, cũng là một ít đạo lý thô thiển về Mê Thần Chướng.

Nhưng chỉ là những lời này, cũng để cho ngực của Lăng Bích Nhi dồn dập phập phồng, nếu không phải nàng sớm quen khống chế cảm xúc, chỉ sợ tại chỗ sẽ nghẹn ngào khóc rống.

Nhiều năm như vậy, Lăng Bích Nhi vì sự tình phụ thân, là phí nát tâm.

Toàn bộ điển tịch Đan Càn Cung, cơ hồ bị nàng lật ra mấy lần, lại thủy chung tìm không thấy phương pháp cởi bỏ Mê Thần Chướng.

Đan Càn Cung am hiểu đan dược, nhưng mà độc chi đạo, lại không phải mạnh nhất.

Những năm này, nàng cơ hồ một mực ôm lấy tín niệm, nhưng mà một năm rồi lại một năm, hi vọng của nàng luôn một lần lại một lần tan vỡ.

Đan Càn Cung Bản Thảo Đường, từng trưởng lão nàng đều bái phỏng qua.

Mặc dù là Vân Niết trưởng lão, đối với Mê Thần Chướng hơi có nghiên cứu, sau khi xem qua bệnh trạng của phụ thân nàng, cũng vô kế khả thi.

Toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, am hiểu dụng độc nhất chính là Tiêu Dao Tông. Vì thế, Lăng Bích Nhi ở năm 17 tuổi, còn tự mình đi Tiêu Dao cung một chuyến.

Nhưng mà, cầu lượt người của Tiêu Diêu Cung, lại không người để ý tới nàng.

Có mấy trưởng lão Tiêu Dao cung lộ ra chút ý tứ, nhưng điều kiện tiên quyết là muốn Lăng Bích Nhi làm đạo lữ của bọn hắn, hơn nữa là trước hiến thân, lại đến Đan Càn Cung nhìn xem.

Chỉ là đáp ứng đến xem, có thể chữa tốt hay không, lại không biết bao nhiêu.

Tính cách của Lăng Bích Nhi là ba trinh chín liệt, đừng nói hiến thân, ngay cả nam tử xa lạ đụng tay nàng thoáng một phát, cũng sẽ khiến nàng dốc sức liều mạng.

Muốn nàng hiến thân, đổi một cái hứa hẹn đến xem bệnh cho phụ thân, Lăng Bích Nhi sao sẽ đáp ứng? Tự nhiên là thề sống chết không theo.

Từ đó về sau, Lăng Bích Nhi thề, ai có thể trị tốt Mê Thần Chướng của phụ thân, Lăng Bích Nhi nàng cả đời làm nô tỳ, cũng cam tâm tình nguyện.

Nếu như trị không hết Mê Thần Chướng, Lăng Bích Nhi nàng cả đời thủ thân như ngọc.

Thề như vậy, cũng là vì nói cho những lão gia hỏa đánh chủ ý kia, Lăng Bích Nhi nàng vì phụ thân có thể hi sinh mình, nhưng không phải nữ tử mặc người chà đạp. Muốn dựa vào một cái hứa hẹn lừa gạt nàng, mơ tưởng.

Mà giờ khắc này, nàng vậy mà từ trong miệng một sư đệ mới nhập môn, nhận được tin tức về Mê Thần Chướng.

Mặc dù chỉ là dăm ba câu, nhưng không thể nghi ngờ đã vượt xa tất cả những người trước.

Bởi vì, Giang Trần nói, cùng bệnh trạng của phụ thân hoàn toàn nhất trí, cơ hồ là như tận mắt thấy người bệnh.

Mà Lăng Bích Nhi tin tưởng vững chắc, trước đây, Giang Trần tuyệt đối không biết sự tình của phụ thân nàng.

Hi vọng một lần lại một lần tan vỡ, tại thời khắc này, ở trong nội tâm Lăng Bích Nhi lại dấy lên.

Dù chỉ là một chút hi vọng yếu ớt, nhưng Lăng Bích Nhi cũng không muốn buông tha.

Thanh âm hơi có chút run rẩy, trong đôi mắt thanh tú, chớp động lên cảm xúc lo được lo mất.

- Giang sư đệ, chiếu ngươi nói như vậy, cái Mê Thần Chướng này, còn có thể giải?

Hỏi ra vấn đề này, Lăng Bích Nhi chỉ cảm thấy toàn thân suy yếu, cơ hồ đứng không vững. Nội tâm lo được lo mất, làm cho nàng đã muốn biết kết quả, lại sợ Giang Trần nói ra không thể cứu.

Giang Trần tu luyện Thiên Mục Thần Đồng, nhãn lực là kinh người.

Thấy Lăng Bích Nhi như thế, trong nội tâm sớm suy đoán đến bảy tám phần. Đích thị là Lăng Bích Nhi này có người thân, trúng phải Mê Thần Chướng.

Về phần là ai, Giang Trần tự nhiên sẽ không hỏi. Nhưng mà có thể làm cho Lăng Bích Nhi thất thố như thế, nghĩ nhất định là người chí thân.

Giang Trần là người thông minh, cũng không nói phá, nghĩ nghĩ, gật đầu nói:

- Mê Thần Chướng rất nan giải. Chính xác ra, không phải nan giải, mà là khó chẩn đoán bệnh. Nếu như có thể chẩn đoán chính xác, bên trong là loại Mê Thần Chướng nào, giải độc lại không khó.

Đôi mắt của Lăng Bích Nhi hào quang khẽ động, trong nội tâm nhấc lên cơn sóng gió động trời.

Đúng vậy, lúc trước Vân Niết trưởng lão cũng đã nói lời tương tự, chỉ là Vân Niết trưởng lão không nói minh bạch như vậy, cũng không có xác thực như vậy.

Vân Niết trưởng lão chỉ nói, Mê Thần Chướng này không cách nào chẩn đoán chính xác, nếu như có thể chẩn đoán chính xác, liền đúng bệnh hốt thuốc.

Mặc dù không có nói khẳng định như Giang Trần, nhưng ý tứ là một, là khó chẩn đoán chính xác. Tương đối mà nói, nếu như có thể chẩn đoán chính xác, trị liệu ngược lại có hi vọng.

Trong lúc nhất thời, Lăng Bích Nhi kinh ngạc ngẩn người. Sự đáo lâm đầu, nàng ngược lại có chút không biết nên mở miệng như thế nào.

Cầu Giang Trần trị liệu phụ thân? Chủ động nói mình lấy thân báo đáp?

Loại sự tình này, Lăng Bích Nhi dám thề, nhưng thật sự ở trước mặt một nam tử tuổi còn trẻ, lời khó xử như vậy, nàng là vô luận như thế nào cũng không dám mở miệng.

Hơn nữa, Giang Trần là tuổi trẻ tài tuấn, nàng càng khó có thể mở miệng.

Ngược lại là Lăng Huệ Nhi, thần kinh không ổn định, mắt to nhanh như chớp đổi tới đổi lui ở trên người Giang Trần, mang theo một ít hương vị nhìn kỹ.

- Giang sư huynh, thành thật khai báo, có phải ngươi biết tỷ tỷ của ta đã từng hạ qua lời thề độc kia hay không?

Giang Trần không hiểu ra sao hỏi:

- Thề độc gì?

Lăng Huệ Nhi há to mồm? Nhất thời ngược lại không rõ Giang Trần là trang, hay là thật không biết.

Bất quá cái đầu nhỏ nhoáng một cái, lại có chủ ý mới.

Dí dỏm cười cười, lộ ra một dáng tươi cười cực kỳ đáng yêu:

- Giang sư huynh, vậy ngươi cảm thấy Huệ Nhi đáng yêu hay không?

Giang Trần sờ lên cái mũi, đối với sáo lộ của Lăng Huệ Nhi, hắn hoàn toàn không cách nào thích ứng. Như thế nào bỗng nhiên lại kéo đến đáng yêu hay không đáng yêu rồi?

Bất quá hắn biết rõ, nếu như hắn dám nói nữ hài tử không đáng yêu, kết cục sẽ thảm đến cỡ nào.

Chỉ phải gật gật đầu:

- Huệ Nhi sư muội ngây thơ đáng yêu, không mất chất phác, tự nhiên là đáng yêu.

- Huệ Nhi đáng yêu như thế, nếu như làm nha hoàn cho ngươi sai sử, có phải ngươi nằm mơ cũng cười trộm hay không?

Lăng Huệ Nhi cười hì hì nói, mắt to lại nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

- Không cho phép nói sang chuyện khác, vấn đề này rất nghiêm túc, phải trả lời.

Giang Trần dở khóc dở cười:

- Huệ Nhi sư muội thiên phú tốt, đang êm đẹp sao lại làm nha hoàn cho ta? Nếu như Giang Trần ta coi ngươi như nha hoàn sai sử, Đan Càn Cung sẽ có bao nhiêu thiếu niên thiên tài tìm ta dốc sức liều mạng?
Bình Luận (0)
Comment