Độc Tôn Tam Giới

Chương 904

Tuy rằng không biết là loại đan dược gì, thé nhưng muốn phân tích ra tài liệu bên trong lại là chuyện có thể làm được. Cho dù không có cách nào phân tích ra toàn bộ, nhưng mà chỉ cần phân tích ra một loại cũng có thể lấy được hai mươi điểm a.

- Sư tỷ, tỷ phân tích ra được mấy loại?

- Ta chỉ phân tích ra được bảy loại, có chút nắm chắc, còn ba loại lại không có chút nắm chắc nào, cho nên không dám điền lên.

Lăng Bích Nhi nói chi tiết.

Hạng mục phân tích tài liệu đan dược này một khi ghi sai thì sẽ bị trừ điểm. Cho nên Lăng Bích Nhi cũng giống như mọi người, không dám ghi loạn.

- Chúng ta đi ra ngoài rồi nói đi.

Thoát khỏi đám người sưng lưng, Giang Trần mới nói ra mười loại tài liệu.

Mộc Cao Kỳ lập tức đại hỉ nói:

- Ha ha, Trần ca, đệ phân tích ra tám loại hoàn toàn giống với huynh, còn có hai loại quá lạ, đệ căn bản không thể nào phân tích ra được. Vẫn là đạo hạnh không đủ.

Lăng Bích Nhi cũng cực kỳ bội phục, đồng thời nàng cũng vui mừng nói:

- Ta phân tích ra bảy loại, cũng gống như sư đệ. Thế nhưng so với Mộc sư đệ còn kém một loại a.

Chỉ là nàng lại không đi ghen ghét Mộc Cao Kỳ.

Mấy người cười cười nói nói, đi vào trong chủ sảnh.

Thẩm Thanh Hồng nhìn thấy ba người bọn họ cùng nhau đi tới, trong lòng cảm thấy có chút khó hiểu. Hắn là đệ nhất nhân trong Đan Kiền Cung, thế nhưng hắn lại có cảm giác giống như bị cô lập.

Nhưng lúc này hắn cũng không muốn biểu hiện bộ mặt ghen ghét trước mặt đồng môn. Hắn cười nói:

- Xem các ngươi nhẹ nhàng như vậy có lẽ phát huy không tệ a.

Giang Trần tùy ý cười cười, Lăng Bích Nhi cũng nhàn nhạt mỉm cười.

Chỉ có Mộc Cao Kỳ thì gật đầu cười nói:

- Thẩm sư huynh, chúng ta đang thảo luận vòng thứ tư này.

Thẩm Thanh Hồng không có chút hứng thú thảo luận về vòng này. Hắn phát huy không tính là tốt, cũng không quá kém. Tranh giành quán quân đã vô vọng. Hắn đã sớm nghĩ thông suốt, chỉ cần top mười, bảo trì vị trí trong top mười là được rồi.

Theo hắn thấy đan đạo cuối cùng chỉ là phụ, thế giới võ đạo này cuối cùng vẫn là thiên tài võ đạo tiếu ngạo hiên hạ, là chú thể thiên hạ này.

Cho nên sau khi trong đáy lòng hắn cảm nhận về sự ưu việt này, cuối cùng cũng không có vì thế mà buông tha.

Nhìn thấy Lăng Bích Nhi cùng với Giang Trần, Mộc Cao Kỳ ở chung rất vui vẻ, hắn đã có chút ghen ghét. Chỉ là hắn lại không chịu thừa nhận điểm này. Hắn chỉ cảm thấy Lăng Bích Nhi tự mình muốn làm như vậy.

Mấy người vừa mới ngồi xuống, mấy người Tiêu Dao tông cũng lập tức xuất hiện.

Tiêu Dao tông xếp thứ hai cho nên chỗ ngồi cũng ở gần quán quân tổng Đan Kiền Cung.

Ánh mắt Vệ Khánh âm hàn, gắt gao nhìn vào trên người Giang Trần, lộ ra nụ cười vui vẻ mà lạnh lẽo.

Giang Trần biết rõ Vệ Khánh này đang hận hắn.

Nhưng mà hắn nào có để ý. Vệ Khánh này tốt nhất nên biết dừng lại. Nếu như còn quá phận, Giang Trần không ngại ở trong Huyễn Ba sơn tiễn hắn một đoạn đường.

Dù sao ngay cả trưởng lão Tiêu Dao tông hắn cũng từng giết qua, sao lại để ý mà giết thêm một Vệ Khánh cơ chứ.

Mấy đệ tử của Tam Tinh tông cũng đi tới. Chúc Phi Dương nhìn Thẩm Thanh Hồng nói:

- Thanh Hồng lão đệ, lại nói ngươi dù sao cũng là đệ nhất thiên tài của Đan Kiền Cung. Cho dù không vậy cũng phải ở top ba, thế nhưng sao ta thấy trong bốn người của Đan Kiền Cung ngươi lại xếp cuối cùng a.

Đây là ngang nhiên châm ngòi, thậm chí là đả kích Thẩm Thanh Hồng.

Thẩm Thanh Hồng lạnh nhạt cười nói:

- Chúc Phi Dương, dường như thành tích của ngươi ở Tam Tinh tông cũng không phải là tốt nhất a.

Chúc Phi Dương cười ha hả:

- Đinh Đồng sư đệ thiên phú dị bẩm, ta không bằng hắn cho nên không có vấn đề gì lớn. Ngươi ở trong bốn người của Đan Kiền Cung lại bài danh cuối cùng, chuyện này mới là khó cho qua nhất a.

Vệ Khánh ở một bên cũng cười lạnh nói:

- Có lẽ phong cách của người ta là thích ẩn mình a, thân là Đại sư huynh, để cho các tiểu đệ ra mặt cũng là chuyện có khả năng nha.

- Ha ha ha, Thanh Hồng lão đệ, có phải thế hay không?

Chúc Phi Dương cười cực kỳ khoa trương, biểu lộ và ngữ khí đều tràn ngập vẻ trào phúng.

Trong khi nói chuyện, Uông Hàn của Thánh Kiếm cung cũng cười đi tới:

- Đệ nhất thiên tài Đan Kiền Cung, tên tuổi lớn như vậy kết quả thành tích trong đan đạo lại không sai biệt lắm với Uông Hàn là bao. Thanh Hồng lão đệ, không phải Uông mỗ đả kích ngươi, quả thực trong danh sách đỉnh cấp thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực còn chưa có tên ngươi a.

Chúc Phi Dương và Uông Hàn cũng đã đột phá Thánh Cảnh, là Thánh Cảnh nhất trọng chân chính.

Mà Thẩm Thanh Hồng còn kém một bước nữa.

Chỉ là cách nhau một bước này thế nhưng lại khiến cho hai người kia cảm giác ưu việt mười phần.

Về phần Vệ Khánh, tu vi của hắn đã không bằng Thẩm Thanh Hồng, nhưng mà ai cũng biết hắn am hiểm dùng độc. Bằng vào Độc đạo đưa bản thân hắn vào hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực. Cho dù là Chúc Phi Dương và Uông Hàn, tình nguyện đắc tội với hai Thẩm Thanh Hồng cũng tuyệt không muốn đắc tội với Vệ Khánh.

Mấy người này hiểu nhau, không ngờ lại đạt thành ăn ý, đả kích Thẩm Thanh Hồng, châm ngòi ly gián Đan Kiền Cung.

Thẩm Thanh Hồng tâm khí cao ngạo, bị mấy người kia liên hợp đả kích, trong lúc nhất thời sắc mặt tái nhợt lại không phản bác được.

Giang Trần đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nhớ không nhầm đây là đan đấu Huyễn Ba sơn, không phải là Vạn Tượng đại điển. Chư vị hiện tại khoe khoang vũ lực chẳng lẽ không cảm thấy hơi sớm một chút sao?

Uông Hàn là cháu ruột Uông Kiếm Vũ, đối với Đan Kiền Cung cực kỳ cừu thị, hắn nhìn thấy Giang Trần tiếp lời, ánh mắt phát lạnh nói:

- Ngươi nói vậy là có ý gì? Thiên tài đỉnh cấp đang nói chuyện với nhau, ngươi có tư cách gì lên tiếng?

Chúc Phi Dương thở dài nói:

- Người trẻ tuổi hiện tại quả thực không hiểu quy củ. Chẳng biết phân biệt tôn ti a. Thanh Hồng lão đệ, người làm Đại sư huynh như ngươi bình thường không có dạy bảo bọn họ sao?

Vệ Khánh ở một bên châm ngòi thổ gió, cười hắc hắc nói:

- Nói không chừng Trầm đại công tử của chúng ta cảm thấy mỹ nhân bị đoạt, trong lòng có lẽ còn đang ôm hận nha.

Những người này càng nói càng khó nghe, sắc mặt Mộc Cao Kỳ đỏ bừng, nếu như không phải địa vị của hắn quá thấp hắn đã hận không thể chửi ầm lên.

Đôi mi thanh tú của Lăng Bích Nhi cau lại, đang muốn mở miệng.

Chỉ là Giang Trần lại cười nhạt một tiếng:

- Ta còn tưởng đám thiên tài đỉnh cấp các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh. Đừng nói cho ta biết các ngươi làm như vậy là bởi vì thua không chấp nhận được ở lần đan đấu Huyễn Ba sơn này nha.

Nói xong Giang Trần khoan khoái dựa vào cái ghế tựa sao lưng mình, nói:

- Nói nhiều, đám tiểu nhân. Chậc chậc, cái gọi là thiên tài đỉnh cấp của Vạn Tượng Cương Vực chỉ có một chút công phu như vậy thôi sao?

Giang Trần cũng không có hung thần sát ác, cũng không có nói những lời quá ác liệt, chỉ là vẻ mặt của hắn nghiêm túc, nói vài câu không rõ ràng thế nhưng lại khiến cho mấy người kia nhất thời nhìn nhau không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment