Độc Tôn Tam Giới

Chương 970

Người của Đại Thánh Đường lấy xong, xếp hạng thứ hai, là Tiêu Dao Tông.

Vô Ngân trưởng lão xung ngựa lên trước, đã sớm khóa chặt hai gốc Địa cấp linh dược, không khách khí chút nào chứa vào chiếc nhẫn trữ vật của mình.

Bên Tiêu Dao Tông chỉ có năm danh ngạch. Dù vậy, Địa cấp linh dược lại chẳng khác nào thiếu đi một bộ phận. Bài vị thứ ba chính là Thánh Kiếm Cung, Thánh Kiếm Cung có sáu danh ngạch, nhân số cùng Đại Thánh Đường hoàn toàn đồng dạng, cho nên, lại một đám Địa cấp linh dược vào túi của Thánh Kiếm Cung. Căn cứ lúc trước quy định, cường giả Địa Thánh một lần ngắt hai gốc, Nhân Thánh một lần chỉ có thể ngắt một cây. Đến phiên Đan Can Cung, chỉ có Vân Niết trưởng lão là cường giả Địa Thánh, ngắt lấy hai gốc. Tam đại trưởng lão khác, một lần chỉ có thể ngắt một cây. Trong Địa cấp linh dược, phẩm chất cũng có chênh lệch, người bài danh ưu tiên, dĩ nhiên là có ưu thế.

May mà, Địa cấp linh dược nơi này phẩm chất phổ biến không thấp. Mà người bất đồng, không có nhu cầu giống nhau, cho nên mọi người theo như nhu cầu, cũng không có xuất hiện tranh chấp gì.

Một vòng hết, cường giả cấp bậc Địa Thánh tổng cộng có mười người, cường giả Nhân Thánh có hai mươi lăm. Từng vòng một ngắt lấy, chẳng khác nào sẽ ngắt bốn mươi lăm gốc Địa cấp linh dược. Tổng cộng 400 gốc, đủ cung cấp những cường giả Thánh cảnh này ngắt chín vòng.

Cũng chính là nói, một cường giả Địa Thánh qua chín vòng, có thể đạt được mười tám gốc Địa cấp linh dược. Mà cường giả Nhân Thánh, thì ít nhất có thể đạt được chín gốc. Còn võ giả Nguyên cảnh, lại chỉ có thể ở một bên nhìn người khác phát tài, mặc dù đỏ mắt, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

- Ai, không nghĩ được, vậy mà có nhiều Địa cấp linh dược như vậy. Số lượng Thiên cấp linh dược kia, chỉ sợ cũng không ít a.

Ngữ khí của Mộc Cao Kỳ, ít nhiều có chút thất lạc. Hắn tính một chút, 400 gốc Địa cấp linh dược, rơi vào trong tay Đan Can Cung, chỉ có bốn mươi lăm gốc.

Con số này so với Đại Thánh Đường cùng Thánh Kiếm Cung, lại vơi đi rất nhiều. Nhất là Đại Thánh Đường, hai cường giả Địa Thánh, bốn cường giả Nhân Thánh, sau chín vòng, ít nhất cũng có bảy mươi hai gốc Địa cấp linh dược.

Hơn nữa, Đại Thánh Đường ưu tiên ngắt trước, nếu như sau chín vòng còn thừa lại vài gốc, đồng dạng sẽ về tay Đại Thánh Đường.

Sau chín vòng phân chia, thật sự là dư hơn mười gốc. Bởi vậy, chẳng khác nào Đại Thánh Đường có vòng thứ mười, ngắt mất tám gốc, còn lại sáu gốc, lại về Tiêu Dao Tông bài danh thứ hai. Uông Hàn kia thân là thiên tài Thánh cảnh nhất trọng, cũng được chia chín gốc Địa cấp linh dược. Hắn hiển nhiên là cố ý kích thích Đan Can Cung.

Nắm chín gốc Địa cấp linh dược vào lòng bàn tay, nhìn qua Giang Trần, chậc chậc thở dài:

- Phân phối Địa cấp linh dược hoàn tất, tựa hồ trên tay những người khác vẫn trống không. Cái gọi là Địa cấp linh dược, ở đâu a?

Khóe miệng của Mộc Cao Kỳ nhúc nhích, thấp giọng mắng:

- Tiểu nhân đắc chí.

Mục quang của Uông Hàn lành lạnh nhìn chằm chằm Giang Trần:

- Tựa hồ vừa rồi những người khác còn muốn cùng ta đánh cuộc a? Ta nhớ không lầm chứ?

Giang Trần khoan thai cười cười:

- Ngươi đắc ý cái gì? Thế sự vô thường, đợi chút nữa nói không chừng ngươi còn cầu ta nhận lấy Địa cấp linh dược của ngươi a.

Uông Hàn nghe vậy, cười ha hả, đột nhiên phì một tiếng:

- Ban ngày, ngươi lại nằm mơ sao?

Giang Trần mỉm cười, cũng không bác bỏ.

Thời điểm này, thanh âm của Hạng Can trưởng lão lại vang lên lần nữa:

- Được rồi, phân phối Địa cấp linh dược hoàn tất, phía dưới là tiết mục cuối cùng. Đến tầng thứ ba, tất cả mọi người phải chú ý cẩn thận, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như ai ảnh hưởng tới ngắt lấy Thiên cấp linh dược, người đó là Tội Nhân Thiên Cổ của Vạn Tượng Cương Vực.

Hạng Can trưởng lão không để cho có sai sót, sớm gõ cảnh cáo. Sắc mặt của tất cả mọi người ngưng trọng, nhao nhao gật đầu. Tuy phân Địa cấp linh dược vô cùng cao hứng, thế nhưng đây chỉ là món ăn khai vị. Tiệc lớn chân chính, vẫn ở trên tế đàn tầng thứ ba!

Tuy mọi người vẫn còn ở bình đài tầng thứ hai, nhưng đã có thể cảm nhận được linh lực nồng đậm đến từ tầng thứ ba. Loại khí tức kia, phảng phất xuyên qua thời không trường hà, trực tiếp từ thời đại thượng cổ truyền tới, làm cho người ta cảm nhận được một cỗ Hoang Cổ khí tức thần thánh. Tất cả mọi người rất có ăn ý, mỗi một cái đều không phát một tiếng, yên lặng đi đến tế đàn tầng thứ ba.

Mấy trăm thềm đá, phảng phất là một cây cầu từ hiện đại xuyên qua viễn cổ, nội tâm mỗi người đều tràn ngập một loại cảm giác thần thánh như hành hương. Duy chỉ có Giang Trần, tâm tình như nước, thần thức triển khai toàn bộ, quan sát đến tế đàn thần bí kia. Hắn cũng biết, bình đài tầng thứ ba kia, nhất định là có Thiên cấp linh dược. Thế nhưng hắn cảm thấy, trong tế đàn viễn cổ này, đáng giá chú ý nhất, có giá trị nhất, chưa hẳn là Thiên cấp linh dược kia.

Trên bình đài tầng thứ ba, một tòa tế đàn thần thánh hiển lộ trang trọng mà thần bí, đứng sừng sững ở trên đỉnh bình đài.

Mọi người đi trên thềm đá, trong chớp mắt bước lên bình đài tầng thứ ba, liền cảm giác được một cỗ khí tức Hoang Cổ đập vào mặt. Tế đàn kia hiển nhiên đã trải qua thiên trường địa cửu, tang thương nồng hậu dày đặc làm cho người nhịn không được có một loại xúc động quỳ bái.

Chỉ là, thời gian trường hà cọ rửa, phảng phất không có mang đến cho tế đàn này bất kỳ dấu vết tuế nguyệt, tế đàn kia không nhiễm một hạt bụi, mới nhìn qua, như có người mỗi ngày quét dọn bảo vệ vậy.

Nhưng mỗi người ở đây đều biết, thánh địa thượng cổ Dược Viên này, ba ngàn năm mở ra một lần, tuyệt đối là không có người quét dọn mỗi ngày.

Thế nhưng mà, tế đàn này lại không nhiễm trần thế, hoàn toàn không có chút dấu vết cũ kỹ.

Phảng phất vô tận tuế nguyệt, chỉ cho nơi này cảm giác viễn cổ tang thương, mà không có lưu lại dấu vết khác.

Giang Trần đứng ở đằng sau đám người, biểu tình nhìn như yên tĩnh, nhưng trong lòng thì nhấc lên sóng to gió lớn.

Ngay khi hắn đặt chân lên tầng thứ ba, liền sản sinh ra một loại cảm giác. Chỉ cảm thấy thượng cổ Dược Viên này, hẳn là cùng mình có một chút quan hệ.

Thế nhưng mà, lúc hắn tỉ mỉ cảm giác, lại phát hiện, chút liên hệ không biết kia, lại tựa hồ không phải là giữa thượng cổ Dược Viên cùng Giang Trần hắn.

Loại liên hệ như có như không này, dĩ nhiên là đến từ chuôi vô danh bảo đao sau lưng hắn!

Phát hiện này, làm cho nội tâm Giang Trần cảm thấy bất khả tư nghị.

Chuôi bảo đao này, Giang Trần biết nó không tầm thường, tuy hắn thường dùng nó đối địch, thế nhưng đao kỹ Thương Hải Nghịch Lưu Đao kia, cuối cùng tầng thứ chẳng ra gì, hoàn toàn không có khai thác hết tiềm lực của bảo đao, nhiều lắm chỉ có thể nói là khai thác một chút da lông.

Để cho Giang Trần không nghĩ tới chính là…

Chuôi bảo đao này, Giang Trần là từ Đông Phương Vương quốc có được. Lúc ấy tại Đông Phương Vương quốc, người phụ trách số hai của Tiềm Long Hội, Đỗ Như Hải Đỗ tổng quản bị tịch thu nhà, từ trong nhà Đỗ Như Hải lấy ra.
Bình Luận (0)
Comment