Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 191

Kiếm ý kh ủng bố giữa trán Diệp Hoàng cũng càng ngày càng xao động không yên.  

Phùng Chí thầm hoảng sợ, nếu để cho kiếm ý ấy bùng nổ thì e rằng mọi người ở đây sẽ lập tức chết hơn một nửa!  

Nhưng khí tức tà ác ấy ăn mòn quá nhanh, hoàn toàn không kịp ngăn lại được!  

Mắt thấy kiếm ý sắp bùng nổ.  

Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn chợt vươn ra từ trong hư không.  

Ngón trỏ nhấn thẳng vào giữa trán Diệp Hoàng.  

Một vòng gợn sóng màu xanh lấy ngón trỏ làm trung tâm lập tức thổi khắp cơ thể nàng, dập tắt luồng khí tà ác màu đen kia.  

Còn Diệp Hoàng thì chợt lệch sang bên rồi ngã xuống đất.

"Trắc nghiệm tư chất, bắt đầu!"  

Một giọng nói trung niên đầy uy nghiêm chợt lớn tiếng tuyên bố.  

Có mấy đứa trẻ trông chỉ khoảng ba bốn tuổi đứng chung một chỗ, ngây thơ nhìn cái đèn lồng trước mặt.  

Đây là đèn lồng dùng để trắc nghiệm tư chất, bề ngoài chia làm chín nấc.  

Cứ thắp sáng được một nấc thì tư chất của người trắc nghiệm sẽ cao hơn một bậc.  

Người đầu tiên bước lên là một bé gái khá im lặng, cô bé dựa theo lời dặn của người lớn vươn bàn tay nhỏ bé đặt lên đèn lồng.  

Lòng bàn tay dần cảm thấy nóng rực.  

Sau đó, đèn lồng chậm rãi xoay tròn.  

Cứ xoay một vòng sẽ có một nấc sáng lên.  

Cuối cùng, đèn lồng xoay tận bảy vòng mới dần dừng lại.  

"Tiểu Cầm Dao, tư chất thượng đẳng!"  

Người đàn ông trung niên lớn tiếng tuyên bố.  

Trên mặt của mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ mừng rỡ, kia chính là tư chất thượng đẳng đó, cố gắng tu luyện thì mai sau ít nhất cũng có thể đạt tới Kim Đan Kỳ.  

"Tiểu Long, con lên đi".  

Sau khi nngười đàn ông trung niên hô lên một cái tên, một cậu bé trắng trẻo mập mạp bước lên trước, cũng vươn bàn tay mũm mĩm đặt lên đèn lồng như Cầm Dao.  

Chẳng mấy chốc, đèn lồng đã bắt đầu xoay.  

Sau khi xoay được bảy vòng, sắp chuyển hết vòng thứ tám mới dừng lại.  

"Diệp Long, tư chất thượng đẳng!"  

Mặt mày mọi người càng hớn hở hơn, có người còn cười ra tiếng: "Ha ha, đúng là ông trời cũng phù hộ nhà họ Diệp mà!"  

Nếu không có gì bất ngờ thì hai đứa trẻ này đều có khả năng tiến vào Nguyên Anh Kỳ.  

Đến lúc đó, nhà họ Diệp có thể đứng vững gót chân ở thành Vân Tiêu rồi.  

Kế tiếp là mấy đứa trẻ khác.  

Song, có một bé gái trông còn nhỏ hơn những đứa trẻ khác, trong đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ tò mò.  

Cô bé không có đứng chung với những đứa trẻ khác, mà là ngồi trong lòng một thanh niên. 
Bình Luận (0)
Comment