Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 10

“Một tên Kiếm Nô sao có thể hiểu được những điều này, đợi Chu Bình bay lên, kết cục xem như đã định!”  

“Gã đã bay!”  

Chu Bình nghiêng người về phía trước, hai tay như hai chiếc cánh, dồn sức chạy lấy đà, kế đó, gã ta giẫm mạnh chân xuống đất.  

Vèo!  

Cả người gã tựa như một mũi tên nhọn phóng thẳng lên trời, hai tay giang rộng ra hệt như chim ưng giang cánh, ánh mắt sắc bén như dao kiếm.  

Khóe miệng Chu Bình nhếch lên, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn và dữ tợn.   

Khoan hãy nhắc đến chuyện nhục nhã ba ngày trước, chỉ riêng việc Lâm Nhất là kho tài nguyên to lớn của gã, nói gì đi nữa, Chu Bình cũng nhất quyết không để hắn trở thành đệ tử ngoại môn.  

Advertisement

Nếu hắn đi rồi, ngày sau, Chu Bình biết tìm đâu ra phần thưởng từ Tô Hàm Nguyệt!  

“Bại cho ta!”  

Sau khi hét lên một tiếng, Chu Bình dồn sức, sẵn sàng đánh ra một đòn đạt đến đỉnh cao.  

Năm ngón tay phải hóa thành trảo, hệt như chim ưng săn mồi, vô cùng hung ác chộp xuống đầu Lâm Nhất.  

“Thật độc ác!”  

Tất cả đệ tử ngoại môn có mặt ở hiện trường đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh, xem ra Chu Bình không có ý định chừa đường lui cho Lâm Nhất.  

Advertisement

Đánh thẳng vào đầu, dù không chết cùng phải trọng thương.  

Năm chiêu ư?  

Vốn dĩ, gã không nghĩ đến chuyện cho Lâm Nhất cơ hội tiếp năm chiêu, cái gã muốn chính là dùng một chiêu đánh trọng thương hòng làm nhục đối thủ.  

Vù vù!  

Ưng trảo chưa đến, nhưng cuồng phong đã đánh úp về phía Lâm Nhất, khiến hắn không mở mắt được, tóc dài điên cuồng bay múa giữa không trung.  

Chân phải Lâm Nhất lui về sau, hạ thấp người, khom lưng.  

Trong mắt mọi người, động tác của hắn trông có vẻ ngu xuẩn, nhưng lại khiến người ta có hơi kinh ngạc.  

Hắn đã quyết định lui lại, tạm tránh công kích, nhưng hiện tại còn lui được sao?   

Không ổn!  

Chấp sự Dương vốn chẳng chút để tâ m đến trận chiến này, nhưng đột nhiên, ông ta trợn trừng mắt, sắc mặt thay đổi.   

Tuy nhiên, đã muộn, ông ta không kịp ngăn cản Lâm Nhất xuất thủ.  

Mãnh hổ trong ta dịu dàng ngửi tường vi*.   

(*: Bắt nguồn từ câu “In me the tiger sniffs the rose” của nhà thơ Siegfried Sassoon, mang ý nghĩa sự cứng rắn và mềm mại trong lòng người.)  

Mãnh Hổ Quyền – Hổ Khiếu Sơn Lâm!  

Chân phải lui bước, hạ thấp người, khom lưng, Lâm Nhất không lùi mà tiến tới, năm ngón tay siết chặt vung ra một quyền.  

Phút chốc, tựa như có một bức tranh xuất hiện sau lưng hắn.  

Xương cốt trong cơ thể gầm lên, tựa như hổ gầm, gào thét liên hồi. Một quyền này khiến không khí xung quanh phát ra tiếng nổ, dòng khí tán loạn, cuồng phong từ bốn phía gào thét mà đến.  

Một quyền này là vì bản thân ta, ngươi không nên dùng mưu ma chước quỷ để ngăn cản ta trở thành đệ tử ngoại môn.  

“Mãnh Hổ Quyền đại thành!”  

Những đệ tử ngoại môn có mắt nhìn đều thấy được Lâm Nhất đã luyện Mãnh Hổ Quyền đạt đến đại thành.  

Ầm!  

Quyền chưởng giao nhau, Ưng Chưởng Công của Chu Bình còn cách đại thành một khoảng, vì thế, gã bị Lâm Nhất bộc phát dùng một quyền đánh bay.  

Lòng bàn tay như bị xé toạc, có cảm giác như cổ tay đã bị tàn phế, cả người gã bị đánh bay ra ngoài.  

Ánh mắt Chu Bình lộ vẻ hoảng sợ, sao có thể như thế được, ba ngày trước, Lâm Nhất chỉ mới đạt Mãnh Hổ Quyền tiểu thành mà thôi.  

Sao có thể đột phá chỉ trong vòng ba ngày được?  

Tuy Mãnh Hổ Quyền là quyền pháp cơ bản, nhưng muốn luyện đến đại thành cũng không phải chuyện dễ dàng.  

Điểm chết người nằm ở chỗ, Chu Bình muốn dùng một đòn để đánh bại Lâm Nhất, nhưng giờ phút này, bản thân gã ở trên không trung lại không cách nào thay đổi vị trí.  

Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, hắn vọt lên trước hai bước, kế đó, tựa như một con hổ nhảy chồm lên.  

Động tác nhảy lên của Lâm Nhất không đạt đến độ cao và sự nhanh nhẹn như tư thế chim ưng của Chu Bình, nhưng nó lại thể hiện đầy đủ phong thái của một lão hổ hùng mạnh.  

Mãnh Hổ Hạ Sơn!  

Cơ thể trên không trung, tay phải vô lực, không thể cử động, vì thế, Chu Bình chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất hung hăng nện một quyền vào ngực mình.    

Răng rắc!  

Xương lồ ng ngực bị gãy mấy cái, vẻ mặt Chu Bình vô cùng đau đớn, cuối cùng, gã không kêu rên nổi nữa.  

Quyền thứ hai là vì Lâm Nhất – chủ nhân của thân thể này, ngươi không nên lấy mạnh hiếp yếu, ức hiếp hắn suốt hai năm qua.  

Thu quyền, đứng vững.  

Sau khi hạ xuống, Lâm Nhất hoạt động năm ngón tay, bình ổn nội kình đang cuộn trào trong cơ thể.  

Chu Bình vốn dĩ cho rằng có thể dùng một chiêu khiến Lâm Nhất bị trong thương, sau đó dùng chiêu thứ hai để đánh bại hắn một cách nhanh gọn, dứt khoát.  

Nhưng có ai ngờ, kết cục lại khiến cho các đệ tử ngoại môn có mặt tại sảnh của Tông Vụ đường không khỏi trợn mắt há hốc mồm.  

Hô, cuồng phong nổi lên!  

Chấp sự Dương lắc người, bay vọt đến bên cạnh Chu Bình. Sau khi kiểm tra tình trạng thương tích của gã, sắc mặt ông ta tối sầm, nhìn về phía Lâm Nhất, tức giận nói: “Tên Kiếm Nô kia, ngươi thật to gan, dám ra tay hung ác như vậy. Lâm Nhất, ngươi đánh trọng thương đồng môn, bất nhân bất nghĩa, hiện tại, ta sẽ lập tức trục xuất ngươi khỏi Thanh Vân Môn”.  

Lâm Nhất có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy quá bất ngờ, hắn thản nhiên nói: “Vốn dĩ, khi đối chiến với Ưng Chưởng Công, Mãnh Hổ Quyền đã ở thế yếu, nếu như ta không dùng toàn lực, e là trảo đầu tiên của Chu Bình đã bóp nát đầu ta!”  

“Còn dám tranh luận với ta?”  

Chấp sự Dương tức đến phát nghẹn, thương tích của Chu Bình không nhẹ, thử hỏi ông ta phải giải thích thế nào với cha gã?  

Tên tiểu tử này chỉ là một Kiếm Nô nho nhỏ, vậy mà lại cứng miệng như thế, đúng là không biết sống chết.  

Phút chốc, bầu không khí trong đại sảnh Tông Vụ đường trở nên vô cùng nặng nề, chấp sự áo xám đã thật sự nổi giận.  

“Dừng tay!”  

Ngay khi ông ta chuẩn bị ra tay dạy dỗ cho Lâm Nhất một trận thì đột nhiên phía trên lầu vang lên một giọng nói trầm khàn.
Bình Luận (0)
Comment