Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1028

Trên người Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, tay trái ngưng tụ thành khí thế hàng long, tay phải ngưng tụ thành khí thế phục hổ, Hàng Long Phục Hổ, rung động đất trời.  

Dưới quyền mang của hắn, uy lực của Long Hổ Quyền gần như đạt đến đỉnh cao, trong ánh sáng mạnh mẽ, bên ngoài cơ thể của Lâm Nhất như có một tầng kim quang bao phủ.  

Một quyền thức Hàng Long đánh ngã hổ Xích Diễm vừa mới đứng dậy một lần nữa, thức Phục Hổ đánh tan ngọn lửa đang cháy mạnh trên người nó, thân hình khổng lồ bình đánh bay mấy trăm mét.  

Sau khi ngã xuống, nó kêu thê thảm một tiếng, lăn lộn dưới đất, trên thân hổ khổng lồ là vô số thương tích, máu tươi giàn giụa.  

Lâm Nhất thu quyền đứng thẳng, uy thế Long Hổ đáng sợ dần biến mất.  

Hổ Xích Diễm máu tươi đầm đìa nhìn chằm chằm Lâm Nhất đang chầm chậm đi về phía mình, trong mắt nó lộ vẻ hoảng sợ. Nó đứng dậy một cách khó khăn, nhưng vừa đứng lên đã ngã xuống một lần nữa, sức sống dần biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.  

Vụt!  

Báo Hắc Lân đưa hắn đến nơi này biến thành một tia sáng màu đen, vội vàng chạy trốn.  

Lâm Nhất nhìn thoáng qua, nhưng không để ý tới nó, nhưng khi nhìn về phía hổ Xích Diễm một lần nữa, hắn chợt cảm nhận được một hơi thở đáng sợ.  

Còn không kịp phản ứng, một cái vuốt hổ đã đánh mạnh lên trước ngực hắn.  

Phụt!  

Chiến giáp Long Tượng vỡ nát, Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay cả nghìn mét.  

Xương sườn xuất hiện những vết nứt, nội kình đáng sợ khiến cả người đau đớn không thôi.  

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy hổ Xích Diễm lại đứng lên một lần nữa, trên người chứa đựng hơi thở đáng sợ, không ngờ lại là Huyền Võ tầng chín.  

Đột phá rồi!  

Lúc sắp chết, con yêu thú cấp bậc bá chủ Huyền Võ tầng tám này lại phá vỡ ranh giới, thành công đột phá.  

Nó không để ý đến vết thương trên người mình, mà bắt đầu rít gào, ánh mắt hung tợn nhìn chòng chọc vào Lâm Nhất, kế đó, nó hùng hục lao về phía hắn.  

Chỉ trong tích tắc, nó đã lao đi được ngàn mét.  

Áp lực kh ủng bố đ è xuống người Lâm Nhất. Vốn dĩ hắn đang bị thương, cho nên lập tức có cảm giác ngay cả thở cũng khó khăn.   

Khụ khụ khụ!  

Lâm Nhất vừa ho vừa khạc ra máu, đến lúc này, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.  

Nhìn chằm chằm vào hổ Xích Viêm đang lao đến, chiến ý trong mắt thiếu niên bùng lên dữ dội, hắn trầm giọng nói: “Chỉ dựa vào ngươi e là khó giết ta được!”  

Vừa dứt lời, đột nhiên trên người Lâm Nhất bộc phát từng đợt khí tức kh ủng bố. 
Bình Luận (0)
Comment