Lúc này, không còn ai phản đối nữa.
Chỉ có người nhắc nhở: “Mai hộ pháp, suy cho cùng Lâm Nhất chỉ có tu vi Huyền Võ tầng bảy, e rằng sẽ có người không phục”.
“Đó là chuyện của Lâm Nhất, nếu chút phiền phức này cũng không giải quyết được thì hắn ta không cần đi Mật cảnh Ma Liên nữa”.
Mai hộ pháp cười nhạt, ung dung nói.
Trong sơn mạch Tịch Diệt, trên đỉnh một ngọn núi hoang.
Nơi gió và mây hội tu, phảng phất như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến tầng mây đang trôi trên bầu trời.
Trên đỉnh núi, một thiếu niên áo xanh đang ngồi khoanh chân nhắm mắt.
Ngọn gió quét qua thổi tung mái tóc và tà áo, kiếm ý khắp người tuỳ ý phóng thích.
Lâm Nhất gần như đã quên cả bản thân, ngồi yên như tượng, đắm chìm vào trong việc lĩnh ngộ kiếm ý.
Trong phủ công chúa, Kiếm phân Song Nguyệt, kiếm ý kinh động đến trưởng lão của các đại Tông môn.
Thứ mà hiện tại Lâm Nhất cần làm chính là tìm được loại cảm giác này, nắm bắt được loại ý cảnh này, lĩnh ngộ được sự huyền diệu trong đó. Khiến bản thân có thể bất cứ lúc nào cũng đều khiến kiếm ý của mình thăng cấp đến cảnh giới như tối hôm đó.
Mà không phải chỉ có thi triển Kiếm phân Song Nguyệt mới có thể miễn cưỡng làm được, có quá nhiều hạn chế.
Thời gian dần trôi, mây hết tan rồi lại hợp, bất giác đã qua hơn một tháng.
So với một tháng trước đó, phong mang trên người thiếu niên càng mạnh mẽ hơn, giống như một thanh trường kiếm thẳng tắp ngồi đó, vừa cô độc vừa cao ngạo vừa xa cách vừa lạnh lùng. Để mặc cho cuồng phong phất qua cũng không thổi tan được vẻ kiêu ngạo, thà gãy chứ không bị bẻ cong, không sợ hãi cũng không khuất phục ai.
Trong thiên khung đột nhiên có tia sét vạch ngang, ánh sáng chói mắt xé toạc không gian tối tăm hoang lạnh.
Uỳnh ầm ầm!
Tiếng sấm bỗng nhiên vang lên đinh tai nhức óc, vang vọng khắp xung quanh phạm vi trăm dặm. Đi kèm với tiếng sấm là những tia sét thỉnh thoảng chớp nhoáng, trời đất như nổi giông bão tưởng chừng sắp có một cơn mưa như trút nước chuẩn bị ập tới.
Mây đen dày đặc, tiếng sấm trầm đục, báo hiệu mưa bão sắp đến.
Nhưng đúng vào lúc này, thiếu niên một tháng chưa hề cử động bỗng nhiên mở bừng hai mắt. Tia sáng trong đáy mắt loé lên, kiếm ý dạt dào bùng lên từ trên người hắn, kiếm ý mênh mông trong vắt, không nhiễm bụi trần còn mang theo chút khí tức xuất trần xông thẳng lên trời.
Keng!
Tiếng kiếm ngâm vang lên bên trong cơ thể, giống như tiếng nước róc rách chảy qua khe núi, đập vào kẽ đá. Vô cùng sống động mà vui tai, tiếng kiếm ngâm này vừa vang lên, bỗng nhiên tiếng sấm khắp trời khi nãy lại trở nên vô cùng yếu ớt, rồi dần dần biến mất.
Tiếng sấm đùng đùng hầu như bị kiếm âm này áp chế đến mức không đủ sức để phản kháng lại nữa.
Ào!
Kiếm ý xông thẳng lên trời, bao trùm khắp không gian, mây đen cuồn cuộn dần dần bị kiếm ý đánh tan.