Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1083

Lâm Nhất bắt đầu tìm kiếm nơi này lần cuối.  

Trên bệ đá ở một góc nọ, hắn nhìn thấy một viên yêu đan ma liên năm cánh, trông có vẻ tĩnh mịch và yên bình.  

Lâm Nhất nghĩ thầm, có lẽ chủ nhân của nơi này đã gặp phải đại kiếp, từ đó coi nhẹ sinh tử, bình tĩnh lựa chọn cái chết.  

Lâm Nhất chắp tay thi lễ, nhẹ giọng bảo: “Xin lỗi tiền bối”.   

Hắn vẫy tay thu viên yêu đan ma liên năm cánh vào tay.  

Sau khi ra khỏi căn phòng bí mật, Lâm Nhất tiếp tục đi về phía trước, trên đường chém giết thu hoạch được khá nhiều yêu đan ma liên.  

Thỉnh thoảng cũng có thu hoạch nhưng không mang lại cho hắn bất ngờ, tất cả đều không thể so sánh với hồ lô Tàng Kiếm.   

Hai ngày sau, hắn nhìn thấy ánh sáng ở cuối con đường hầm nên bèn đi qua, sau đó lặng lẽ được truyền tống ra khỏi Địa cung.  

So với hắn, Phong Dã của Bách Thú Môn lại khá xui xẻo. Con đường mà hắn ta đi là con đường chưa có người đi trước, không nhìn thấy hài cốt ở khắp nơi như Lâm Nhất.  

Những người đi trước đã khám phá con đường này giúp hắn nên nguy hiểm ít hơn nhiều.  

Còn Phong Dã thì liên tục gặp xui xẻo, vừa đi chưa được bao xa đã lạc vào linh trận. Lúc đầu hắn ta không để ý lắm, ỷ vào thực lực của mình cứ xông dọc xông ngang, khá là dũng cảm.  

Nhưng dần dà hắn ta hết chịu nổi, chẳng những không tìm được bảo bối mà còn bị thương nặng hơn.  

Với thân thể mạnh mẽ của hắn ta cũng không thể chịu đựng nổi.  

Đến khi ý định rút lui dâng lên trong lòng, hắn ta lại phát hiện có quá nhiều lối rẽ, hoàn toàn quên mất đường về.  

Phong Dã lập tức sụp đổ, thẹn quá thành giận, cậy mạnh phá tường, những bức tường chắn trước mặt hắn ta đều bị đổ xuống, trông hắn ta như một con thú dữ nổi điên.  

Hai ngày sau, sau khi đánh vỡ không biết bao nhiêu bức tường, Phong Dã xuất hiện trong một đại điện sáng trưng.  

Khuôn mặt mỏi mệt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, hắn ta lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng có đường, đại điện sáng trưng thế này chắc có nhiều bảo bối lắm đây!”  

Vù vù vù!  

Nhưng hắn ta bất ngờ phát hiện trong đại điện có rất nhiều người, tất cả họ đều kinh ngạc ngoảnh đầu lại nhìn hắn ta.  

“Tránh ra”.  

Phong Dã nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn phía trên, sau đó đẩy đám người đứng chặn đường ở trước ra đi tới.  

Mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất xỉu.  

Con đường hầm mà mọi người đang lưỡng lự không biết có nên vào hay không chính là con đường hắn đã mở khi lấy bồ đoàn và kích hoạt cơ quan.  

Đi được một vòng, hắn ta lại quay trở lại vị trí cũ.  

Phụt!  

Phong Dã vốn đã bị thương nặng, giờ lại thêm buồn bực khiến hắn ta lập tức hộc máu, mặt mũi tái nhợt.  

“Hình như Phong Dã huynh bị thương rất nặng”.  

Lúc này, một giọng nói bất mãn vang lên từ đằng sau, Phong Dã quay đầu lại thì thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt không có ý tốt. 
Bình Luận (0)
Comment