Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1089

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đi cũng không đi được mà lùi cũng không lùi được.  

Là nàng ta?  

Trong mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ kỳ lạ, nhưng biểu cảm trên mặt lại không hề thay đổi.  

“He he, làn da của con nhỏ này trắng thật là trắng, non mềm đến mức như sắp búng ra nước rồi, gương mặt này cũng thực là đẹp quá, đẹp hơn so với đàn bà trong núi của đại gia ta nhiều. Lão tử muốn cướp nàng ta về nhà, để làm ấm giường cho đại gia ta…”.  

Phong Dã đứng bên cạnh, hai mắt sáng rực, nhếch khoé miệng cười không ngừng.  

Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Ái nữ của Phi Long Tướng quân thống lĩnh Thần Sách Doanh, ngươi cũng dám cướp?”  

Sắc mặt Phong Dã thoáng thay đổi, nhớ đến lời dặn dò của những lão giả trong tộc, thất vọng nói: “Vậy thì hết cách rồi, nhưng mà con nhỏ này vẫn phải gặp tai ương thôi. Mấy người kia đều là đệ tử của Ma Diễm Tông, he he, tính tình của đệ tử Ma Diễm Tông này, bổn đại gia còn lạ gì. Đều là một đám hoang dâm, t*ng trùng điều khiển não, việc gì bọn chúng cũng dám làm”.  

Mặt Lâm Nhất thoáng biến sắc, không tiếp lời.  

“He he, nữ nhân kia cũng ghê gớm thật, thân thủ cũng không tệ”.  

“Cơ thể cũng không tệ, ha ha ha, e rằng vẫn là một con chim non nớt, hôm nay mấy người chúng ta coi như có phúc rồi”.  

“Nữ nhân này khí chất có vẻ cao quý, không biết chút nữa bị ấn xuống đất rồi thì có còn cao quý được nữa không!”  

Ánh mắt của ba người này đầy vẻ dâm tà, trắng trợn đánh giá cảnh xuân của Liễu Nguyệt bị lộ ra bên ngoài.  

Sắc mặt Liễu Nguyệt âm u lạnh lùng vô cùng, lạnh giọng nói: “Một đám hề vô dụng, thực sự không sợ chết sao? Bổn tiểu thư chính là ái nữ của đại thống lĩnh Thần Sách Doanh, dám đụng vào một cọng tóc của ta, các ngươi ai cũng đừng mong bước chân ra khỏi hoang nguyên Tịch Diệt!”  

Thanh niên áo xám đi đầu, sắc mặt thoáng sa sầm, đột nhiên bước lên trước.  

Một chưởng nhanh như chớp đánh cho Liễu Nguyệt ngã vật xuống đất, có thể thấy được trước đó đã nương tay nhiều.  

Hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Giữ thể diện cho mà ngươi không thèm, tưởng chúng ta không biết thân phận của ngươi? Đây là mật cảnh Ma Liên, dám lên mặt với lão tử, không biết tự lượng sức. Ta nói cho ngươi biết, nếu như hôm nay ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì ta có lẽ sẽ giữ lại cho ngươi một mạng. Nếu không, ta sẽ lột sạch quần áo của ngươi sau đó treo ngươi lên cái cây trên con đường dẫn đến Hắc Liên Bảo Điện này để tất cả mọi người có thể nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của ái nữ Phi Long đại tướng quân!”  

“Ngươi dám!”  

Trong đáy mắt Liễu Nguyệt thoáng vẻ hoảng sợ tột độ, nghiến chặt răng run giọng nói.  

“Ngươi nói ta có dám hay không?”  

Thanh niên áo xám bật cười lạnh lùng, đánh ánh mắt về phía hai người đi bên cạnh.  

Hai người này lập tức hiểu ý, một trái một phải đi qua muốn giữ chặt hai bên, trong lòng Liễu Nguyệt bỗng nhiên dâng lên cảm giác tuyệt vọng và khủng hoảng. Sống trong vòng bảo vệ của Phi Long tướng quân, từ trước đến giờ nàng ta đã bao giờ gặp phải hoàn cảnh thế này, nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia, bỗng nhiên trở nên luống cuống hoảng hốt, sợ đến mức toàn thân đều run cầm cập.  

Bình Luận (0)
Comment