Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1139

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hào quang lấp lánh không ngừng, không ai biết trong đài sen Đa Bảo này sẽ sinh ra dị bảo như thế nào.  

Nhưng bất kể thế nào, ba món chí bảo cuối cùng của bảo điện Hắc Liên đều sẽ là vật vô giá.  

Bất cứ món nào cũng vượt qua giá trị của các món bảo vật ở bảy tầng trước cộng lại, vô cùng đắt giá.  

Khi u quang dừng lóe sáng, một thanh bảo đao cổ xưa hoa văn phức tạp, giống như huyết hoa nở rộ xuất hiện. Đao chưa rời vỏ đã khiến người ta có cảm nhận được sự lạnh lẽo đáng sợ.  

“Đao?”  

Trên gương mặt bình thản, cực kì lạnh nhạt của Kinh Tuyệt chợt xuất hiện chút dao động.  

Vẻ vui mừng hiện lên trong mắt, phấn khởi khó che đậy.  

Không cần nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một thanh bảo binh, một thanh bảo binh thời thượng cổ. Cho dù là bảo binh hạ phẩm, nhưng nó truyền thừa thân thế thời thượng cổ đã đủ để sánh ngang với bảo binh thượng phẩm thời nay.  

Mệnh trời ở ta!  

Trong nháy mắt, trong đầu Kinh Tuyệt hiện lên bốn chữ. Cảm giác được bản thân mình có khí vận tràn ngập, nếu không thì đã không trùng hợp đến vậy.  

Hoa văn màu máu trên vỏ đao càng khiến hắn ta mừng rỡ, đây chắc chắn là một thanh bảo binh hoàn hảo phù hợp với tu vi của hắn ta.  

“Quả nhiên, trong ba món di bảo Hắc Liên chắc chắn có bảo binh sinh ra!”  

Nhưng đúng lúc đó, ở lối đi xuất hiện một người, Đường Nguyên của Huyền Thiên Tông. Ánh mắt hắn ra rực cháy, cũng tham lam quan sát bảo đao trên đài sen Đa Bảo.  

“Đường Nguyên, ngươi muốn tranh với ta sao?”  

Ý cười trong mắt Kinh Tuyệt mất đi, trở nên lạnh lùng vô tận, tràn ngập sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.  

“Trên đao có viết tên ngươi sao? Hay đám tà tu các ngươi đều có tính cách quái gở như vậy, cảm thấy mình nhìn thấy bảo vật trước thì người khác không có tư cách tranh giành với ngươi?”  

Đường Nguyên cười nhạt, không hề sợ hãi.  

Đừng bảo sợ Kinh Tuyệt của Thất Tuyệt Bảo, hắn ta vốn không sợ. Bảo binh vô chủ, làm gì có đạo lý không được tranh?  

Bảo binh thượng cổ dù phẩm chất có thấp thế nào, ở Đại Tần đế quốc cũng là bảo vật quý hiếm có thể gây nên sóng gió.  

“Nói hay lắm! Bổn đại gia mặc kệ ngươi đến trước hay đến sau, bổn đại gia đây đã nhìn thấy thì chắc chắn phải tranh lấy bảo bối này!”  

Đại điện rung khẽ, Phong Dã của Bách Thú Môn xuất hiện trong tầm mắt hai người.  

Không biết tên Phong Dã này đã luyện hóa dị quả gì, hắn ta vốn cao to nay lại to thêm một vòng.  

Đi ở hành lang, đầu hắn ta đã đụng đến nóc, vào trong đại điện mới thở phào một hơi.  

“Bảo đao vô chủ, quả thật ai cũng có thể tranh giành, nhưng sợ

Bình Luận (0)
Comment