*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng đúng lúc này, biến cố xảy ra, một đệ tử trong hàng ngũ đột nhiên bị một thanh đoản đao đâm trúng mi tâm.
Máu tươi tràn ra, mắt hắn ta trợn trừng, trong mắt tràn đầy không cam lòng, sau đó loạng choạng ngã xuống.
XIU....XÍU... XÍU...UU!!
Trong khu rừng, vô số thanh đoản đao lao đến như tên bắn, phát ra âm thanh xé gió. Uy lực của chúng cực lớn, khiến khoảng không xung quanh không ngừng chấn động, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp khu rừng, hàng loạt đoản đao mang theo khí thế che trời lấp biển ào đến.
“Sư tỷ, cẩn thận!”
Lâm Nhất giật mình hoảng hốt, vội đưa tay rút kiếm ra khỏi vỏ, phóng đến ngăn trước người Hân Nghiên. Hắn liên tục chém ra ba kiếm đánh văng ba thanh đoản đao đang lao đến với tốc độ xé gió.
Keng keng keng!
Phút chốc, trong khu rừng liên tục vang lên âm thanh rút kiếm ra khỏi vỏ. Từ trên xuống dưới Kiếm Các đồng loạt ra tay.
Ông!
Nhìn đoản đao đã rơi xuống đất nhưng vẫn không ngừng run lên, sắc mặt Lâm Nhất thay đổi. Người ra tay ít nhất phải đạt đến tu vi Huyền Võ tầng mười, hơn nữa còn là một cao thủ tinh không ám khí, nếu không thì không kinh khủng đến như thế.
“Đã có chuyện gì?”
Lúc này, Hân Nghiên vẫn còn chưa hoàn hồn.
Không chỉ cô ta, các thành viên của Kiếm Các đều lộ vẻ căng thẳng.
Bọn họ còn chưa kịp thoát khỏi nỗi sợ do rắn Lôi Viêm mang đến thì đã lần nữa bị tập kích, quả thật khó mà chấp nhận được.
“Có lẽ… là kẻ có tâm mai phục!”
Sắc mặt Hân Tuyệt rét lạnh, y nhìn quanh bốn phía, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
Trưởng lão Chấp Kiếm vừa bị rắn Lôi Viêm kiềm chế thì mọi người gặp phải mai phục, có chuyện trùng hợp vậy sao?
Khó mà tin được đó chỉ là trùng hợp.
Nhưng nếu không phải thì… quả thật khiến người ta cảm thấy run sợ. Hiển nhiên, kẻ thủ ác sau màn đã nắm rõ lộ trình của Lăng Tiêu Kiếm Các trong lòng bàn tay.
Bày mưu tính kế tỉ mỉ như vậy là muốn nhắm vào ai?
Lâm Nhất cảm thấy rất nghi hoặc.
Vèo vèo vèo!