Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1269

Đột nhiên, trong mắt trăm tên tinh anh của Thần Sách Doanh lóe lên tia bối rối, bọn họ không cách nào khóa chặt bóng dáng Lâm Nhất.  

Ào ào như đao trong gió tuyết, trong lúc nhất thời, không cách nào nhìn rõ bóng dáng của hắn.  

“Ở đằng kia!”  

Đến khi bọn họ bắt kịp Lâm Nhất thì cả đám đều giật mình kinh hãi khi phát hiện không biết từ lúc nào, Lâm Nhất đã ở trên đỉnh đầu bọn họ.  

Giết!  

Giữa không trung, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia sắc bén, sát ý vô biên vô tận tuôn trào. Khí lạnh từ kiếm Táng Hoa b ắn ra bốn phía, còn lạnh hơn so với cái lạnh của trời tuyết, và nó cũng thể hiện sự quyết tâm của Lâm Nhất ngay lúc này.  

Kiếm hiểu lòng người, tâm ý tương thông.  

Như ta, như kiếm, không sợ sinh tử.  

Kiếm Táng Hoa run lên, tạo thành âm thanh cực to rõ, vang vọng khắp bốn phương tám hướng, vô cùng chói tai, khiến binh khí trong tay nhiều người trở nên xao động.  

Phập!  

Trăm tên tinh anh nhanh chóng rơi vào trạng thái hỗn loạn, Lâm Nhất bay lên hạ xuống, một người một kiếm, một đường giết tới, máu bắn thành cầu vồng, nhuộm đỏ những bông tuyết rơi lả tả giữa không trung.  

Phút chốc, người ngã ngựa đổ, ngoại trừ Lâm Nhất, không còn ai đứng cả.  

Hơn phân nửa người của Thần Sách Doanh chết và bị thương, gần như toàn bộ đều ngã xuống.  

Máu tươi chảy tràn trên nền tuyết, trông vô cùng chói mắt, khiến người nhìn không khỏi thay đổi sắc mặt. Nhưng những người bảo vệ của Thần Sách Doanh thì không, bọn họ đã sớm quen với việc chết chóc, chỉ biết nghe theo quân lệnh.  

Kỵ binh đằng sau lao đến như gió, lại lần nữa nghiền ép.  

Lâm Nhất phất tay, kiếm Táng Hoa trong lòng bàn tay đột nhiên xoay tròn, cùng lúc đó, cuồng phong nổi lên, kiếm thế mênh mông không ngừng cô đọng.  

Cuồng phong cuốn theo vô số bông tuyết bay loạn quanh thân hắn, thiếu niên đứng thẳng tắp, tóc dài tung bay.  

Ánh Sáng Hạo Nguyệt!  

Khi kiếm thế đã lên đến đỉnh điểm, Lâm Nhất lật tay, nắm lấy chuôi kiếm đang xoay tròn, dường như có một vầng trăng sáng đang từ từ bay lên từ sau lưng hắn, kéo theo đó là kiếm quang mênh mông cuồn cuộn.  

Kiếm quang màu tím giống như ánh trắng sáng, sáng đến chói mắt, khiến những bông tuyết bay đầy trời cũng mất đi sắc thái.  

Rầm rầm rầm!  

Kỵ binh đang xông đến bị kiếm quang quét ngang, giáp trên người họ vỡ vụn, chiến mã ngã quỵ ngay tại chỗ, trận hình nguyên vẹn phút chốc trở nên hỗn loạn, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp trời đất.  

Rầm!  

Nhưng Lâm Nhất còn chưa kịp thu kiếm thì chợt có một luồng sáng đỏ lóe lên, thoáng chốc, Hàn Thiên Minh đã xuất hiện trước mặt hắn. Gã ta nhe răng cười, rồi duỗi tay ra, đánh một chưởng về phía Lâm Nhất, lòng bàn tay gã ta mang theo dấu ấn máu hệt như một con rắn độc dữ tợn.  

Phụt!  

Lâm Nhất nhanh chóng tránh đi chỗ hiểm, thế nhưng vẫn bị một chưởng này đánh vào vai phải.  

Ngay lập tức, vai phải trào ra máu tươi, dư chấn của một chưởng kia đã lần nữa đánh bay hắn.  

“Vô liêm sỉ!”  
Bình Luận (0)
Comment