Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1297

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mọi người chăm sóc sư tỷ thật tốt nhé, ta đi trước đây”.  

Dứt lời, Lâm Nhất nhìn theo bóng lưng Mai hộ pháp rồi đi theo.  

Hắn đi theo Mai hộ pháp suốt chặng đường, linh lực giữa đất trời dần trở nên nồng đậm hơn, đến cuối cùng, gần như ngưng tụ thành thực thể, hoá thành từng đám sương mù quanh quẩn không tan.  

Lâm Nhất càng thấy quen hơn, như có điều suy nghĩ, một lúc sau hắn mới chợt nhớ ra.  

Đây là đường đến Mai trang!  

Chính là nơi hắn tỉnh dậy sau cuộc chiến đồng minh nửa năm trước, là nơi Mai hộ pháp tu luyện.  

Quả nhiên một lúc sau hắn đã nhìn thấy một rừng mai.  

Mặt đất trải đầy cỏ xanh, cây mai đã được cắt tỉa gọn gàng, trong không khí đầy khí lạnh, hoa mai điểm xuyết trong đó có chút gì đó rất vui mắt, khiến tinh thần người ta sảng khoái.  

Linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt ngưng tụ thành làn sương mỏng nhẹ.  

Thấp thoáng trong rừng mai, se lạnh, sâu sắc.  

Lâm Nhất nhớ lại mình đã phá huỷ rất nhiều cây mai ở đây, trong lòng chột dạ không dám lên tiếng.  

Con đường ngoằn ngoèo dẫn đến một nơi yên tĩnh vắng vẻ, hắn đi theo Mai hộ pháp suốt chặng đường, đi qua rất nhiều giả sơn, ao hồ, đình đài lầu các, cuối cùng Mai hộ pháp dừng lại bên một cái ao có nước chảy không ngừng.  

Cánh hoa rải rác trôi trên mặt ao, nước ao trong suốt thấy được cả đáy, không có một chút bụi bẩn, tựa như một tấm gương sáng.  

Có một khoảng không gian rất rộng bên ngoài ao trì, trên mặt đất còn lưu lại dấu vết sau khi bùng nổ công pháp võ kỹ.  

Ban đầu Lâm Nhất tu luyện ở đây ba ngày nên nhớ rất rõ.  

Nước trong ao mát lạnh, phảng phất chút sương mù, linh khí tản mát, đây là một linh trì hàng thật giá thật.  

“Có biết tại sao ta lại đưa ngươi tới đây không?”  

Mai hộ pháp quay lưng về phía Lâm Nhất, nhìn linh trì rồi nhẹ hỏi.  

“Đệ tử không biết”.  

Trong lòng Lâm Nhất cảm thấy Mai hộ pháp không phải muốn trừng phạt mình, nhưng nhất thời hắn không đoán được ý của ông.  

“Muốn nghe một câu chuyện không?”  

“Đệ tử nguyện lắng nghe”.  

“Phải kể từ đâu đây…”  

Mai hộ pháp nhìn linh trì trong vắt mà thở dài: “Từ rất nhiều năm trước rồi, rốt cuộc là bao nhiêu năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm? Ta không còn nhớ nữa, lúc đó Kiếm Các cũng có thiên tài kiệt xuất, phong độ vô biên, không thua kém ngươi với Bạch Lê Hiên bây giờ là bao”.  

Lâm Nhất thầm suy nghĩ, người này lẽ nào là phụ thân của Hân Nghiên?  

Bình Luận (0)
Comment