Hân Nghiên đảo mắt, biết rõ tâm tư của Lâm Nhất, cô liền mỉm cười và nhỏ giọng giới thiệu cho hắn.
Ánh mắt Lâm Nhất hướng về phía một người trên đài, đó là Diệp Phong.
Cao thủ đứng đầu bảng Thiên, thần long kiến thủ bất kiến vĩ của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Vẻ mặt lạnh lùng, tuổi không lớn nhưng có thể nhìn thấy sự chững chạc, hai hàng mày kiếm mang theo sự sắc bén, đó là loại sắc bén mà kiếm thế của đệ tử bình thường không thể có được, chỉ những ai quanh năm sống trong chém giết, dần dà bị nhiễm phải sát khí mới hình thành được.
Quanh năm hắn ta luôn ở bên ngoài, cho nên khí chất có sự khác biệt rất rõ ràng so với các đệ tử của tông môn.
Ánh mắt người này vô cùng lão luyện, hẳn là có kinh nghiệm phong phú trên giang hồ.
Nghe đồn, sư huynh Diệp Phong đã từng rời khỏi đế quốc Đại Tần, đi tôi luyện ở rất nhiều đế quốc lân cận.
Hân Nghiên lộ vẻ nghiêm túc, tiếp tục nói: “Người đứng bên cạnh là sư huynh Diệp Phong, lúc trước, ca ca của tỷ vẫn luôn tôn sùng hắn, huynh ấy nói vị trí đầu bảng Thiên của hắn là danh xứng với thực”.
Trên đài cao, Diệp Phong vẫn thản nhiên khi nghe Lạc Dư Hàng tâng bốc mình, hắn ta chỉ mỉm cười và đáp: “Lạc huynh đệ, tông môn của ta và ngươi đều là Kiếm Các, các hạ lại là sư đệ của công tử Dạ, hẳn là có sự hiểu biết rất sâu sắc về kiếm đạo. Ta thấy các vị sư đệ dưới đài đều đang rất chờ mong, nếu huynh không ngại, vậy thì chúng ta luận bàn một trận đi”.
Lạc Dư Hàng cười đầy ẩn ý, trầm giọng nói: “Khoan hãy nói có hiểu biết sâu sắc hay không, chỉ với việc khua môi múa mép từ nãy giờ, e là khó tránh khỏi có người không phục. Muốn luận kiếm… ít nhất phải có người thua dưới kiếm của ta thì mới luận được chứ”.
Trên quảng trường Tiêu Vân lập tức vang lên âm thanh bàn tán xôn xao.
Nghe sơ qua thì lời của Lạc Dư Hàng rất có lý, nhưng ngẫm lại lại thấy rất chói tai.
Chẳng lẽ tên Lạc Dư Hàng này cho rằng gần ngàn người ngồi trên quảng trường Tiêu Vân đều sẽ là bại tướng dưới kiếm của hắn ta?
Có hơi ngông cuồng quá mức, không hề để đệ tử Kiếm Các vào mắt.
Muốn luận kiếm… ít nhất phải có người thua dưới kiếm của ta thì mới luận được chứ!
Lời của Lạc Dư Hàng vừa chói tai lại vừa ngông cuồng, khiến cho các đệ tử của Kiếm Các cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng chung quy thì thằng oắt con này cũng là sư đệ của công tử Dạ, tu vi của hắn ta quả thật có hơi khó đoán.
Trên quảng trường Tiêu Vân, tuy có rất nhiều lời bàn tán, nhưng không ai mù quáng bước lên.
Dù sau tên này đã nói sau khi đánh bại một người thì sẽ luận về kiếm.
Đến lúc đó, lỡ như địch không lại, không chỉ thua đơn giản vậy thôi đâu, còn sẽ bị đối phương bình phẩm từ đầu đến chân trước mặt mọi người.
Nghĩ thôi cũng đã thấy nhục rồi!
Một khi bị thua, không chỉ bản thân mất mặt, mà ngay cả thể diện của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng bị ném mất.
Trên đài cao, Lạc Dư Hàng nở một nụ cười châm chọc, đột nhiên, hắn ta đứng bật dậy, nhìn mọi người bằng ánh mắt khinh thường: “Ta có thể xếp hạng thứ năm trên bảng Tân Tú thì đương nhiên có lý do của nó. Diệp sư huynh không có tên trên đó là vì ít xuất hiện. Sao nào, các ngươi cũng cảm thấy vì bản thân ít xuất hiện nên mới không được lọt vào danh sách?”