*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất trở mình nhảy xuống mặt hồ, vỗ ngựa Huyết Long, đi tới bên cạnh Thập Tam gia.
Sau nhiều ngày không gặp, khuôn mặt dãi dầu sương gió của Thập Tam gia dưới chiếc mũ rộng vành tựa hồ càng thêm già nua.
“Thập Tam gia, tóc ông bạc hết rồi này”.
Lâm Nhất biến sắc, đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu tử nhà ngươi để ý thật đó”.
Dưới mũ rộng vành, nét mặt lạnh lùng của Thập Tam gia hiện lên nụ cười.
“Long Môn tranh tài diễn ra ba năm một lần, với tu vi Huyền Võ tầng chín của ngươi, có lẽ không ai nghĩ ngươi có thể đi đến cuối cùng. Chắc Kiếm Các cũng đã có người khuyên ngươi ba năm sau rồi hẵng tham gia, sao ngươi lại nóng vội thế?”
Thập Tam gia cầm cần câu, nhìn mặt hồ không ngừng gợn sóng, bình tĩnh hỏi.
“Lời gì đã hứa, ắt phải thực hiện”.
Lâm Nhất cũng rất bình tĩnh: “Ta không muốn nuối tiếc, cũng không muốn để người mà mình yêu quý phải đau khổ suốt ba năm”.
Nếu không giành hạng nhất thì sẽ không thể cứu hết người của Dạ gia, không thể giúp Hân Nghiên tỷ khôi phục lại họ.
Cây gai này đã cắm trong tim sư tỷ rất nhiều năm, cô đã đau khổ lắm rồi.
Vả lại ba năm rất dài.
“Không nuối tiếc ư?”
“Đúng, để không nuối tiếc, nắm bắt thời gian”.
Những vì sao lấp lánh, bầu trời đêm rực rỡ.
Ánh sao rọi vào mặt Lâm Nhất, hắn nhìn hồ Hàn, nở nụ cười nhẹ nhõm, kiên định đáp: “Lòng hướng về kiếm, cả đời không hối hận!”
“Không nuối tiếc, nắm bắt thời gian, lòng hướng về kiếm, cả đời không hối hận!”
Thập Tam gia chậm rãi quay qua nhìn khuôn mặt tuấn tú của người thiếu niên, tầm mắt chạm vào dấu ấn màu tím trên ấn đường hắn.
Một ngày làm nô, cả đời có ấn.
Nhưng nhìn nụ cười dưới ánh sao của thiếu niên, dấu ấn tím này không làm giảm đi phong thái của hắn, ngược lại còn có vẻ tự tin như một vì sao.
Nhưng chung quy câu nói “nắm bắt thời gian, cả đời không hối hận” vẫn hơi ngông cuồng, suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên.
Nhưng vậy thì sao?
Tuổi trẻ phải làm như vậy!
“Thập Tam gia, cá cắn câu rồi kìa!”
Lâm Nhất nhìn dây câu đung đưa, phấn khích nói.
“Ha ha, đúng là đã cắn câu. Ta đã câu con Ngư Vương này mười năm, hai lần nó ăn mồi rồi chạy mất. Đây là lần thứ ba, nếu không thành công thì có lẽ cả đời này không thể cắn câu nữa. Tiểu tử, ngươi có dám kéo lên giúp ta không?”