Bốp!
Giọng của thiếu niên vang vọng khắp toàn trường, vô cùng chói tai, hệt như một cái tát mang theo xu thế sét đánh không kịp trở tay, hung hăng quất vào mặt công tử Vân Chân của Huyền Thiên Tông.
Vân Chân, lăn lên đây!
Năm chữ ẩn chứa kiếm ý như sấm bên tai, quanh quẩn không dứt, khiến lòng người thổn thức không thôi.
Vân Chân là người như thế nào?
Hắn ta nổi danh ngang ngửa với công tử Lưu Thương, là nhân tài kiệt xuất có đủ tư cách tranh đoạt vị trí đầu bảng với công tử Tần Vũ trong Long Môn tranh tài lần này.
Hắn ta tiến thẳng một mạch, thăng cấp mạnh mẽ, chân đạp Long Hổ, để lại uy danh hiển hách. Người này vẫn luôn đứng trên cao, khiến người khác phải ngước nhìn, chưa có ai dám lớn tiếng với hắn ta như thế.
Đặc biệt là lời này xuất phát từ miệng Lâm Nhất.
Từ khi Long Môn tranh tài bắt đầu diễn ra, thiếu niên này rất ít để lộ sự sắc bén, chỉ khi cầm kiếm trong tay, hắn mới công khai tuyên bố sự hiện hữu của mình.
Ai mà ngờ được chứ?
Thiếu niên với gương mặt tuấn tú, thoạt nhìn có phần trong trẻo và lạnh lùng lại có một mặt kiêu ngạo như thế.
Trên hàng ghế khách quý, mặt Vân Chân đen như đáy nồi, các đệ tử và trưởng lão của Huyền Thiên Tông cũng nổi giận, cả người bọn họ run lên từng hồi.
Khá lắm, một tên Kiếm Nô sắp chết mà cũng dám ngông cuồng như vậy.
Không biết ngoan ngoãn xin tha thì thôi đi, trái lại còn nói lời xằng bậy.
“Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...!”
Vân Chân giận quá hóa cười, hắn ta bỗng đứng bật dậy, tia sáng lạnh trong mắt bắ n ra tứ phía, trầm giọng nói: “Ở đế quốc Đại Tần, chưa từng có ai dám vô lễ với ta như thế. Ngươi là kẻ đầu tiên, và cũng sẽ là cuối cùng. Ngông à? Hôm nay, trong trận chiến này, ta sẽ khiến ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta tha mạng”, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
Sát ý toàn thân bộc phát, phút chốc, cả quảng trường Long Môn chìm trong luồng khí cực rét lạnh.
“Lạnh quá!”
“Sát ý này… e là Vân Chân thực sự nổi giận rồi! Đáng sợ quá, người trong Phật môn vốn nên lấy từ bi làm gốc, nhưng hắn ta lại thỏa sức chém giết tán tu, tà tu, không hề nương tay. Một thân sát ý bực này, không biết đã giết bao nhiêu tán tu mới ngưng tụ được”.
“Lần này Lâm Nhất thảm rồi, sau hai trận đại chiến mà vẫn còn ngông cuồng như thế ư? Ngoan ngoãn nhận thua không phải được rồi à, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng mình có thể sáng tạo được kỳ tích?”
“Đừng có mơ… để xem kết cục của hắn như thế nào. Nghe giọng điệu của tên Lâm Nhất này, có lẽ đã chuẩn bị tinh thần bị tra tấn một phen rồi”.
Âm thanh bàn tán vang lên bốn phía, có thể thấy được, không ai tin rằng Lâm Nhất có thể thắng được công tử Vân Chân.
Còn về con đường địa ngục thì… theo như bọn họ thấy, đó chẳng khác nào chuyện cười, suy cho cùng vẫn là Lâm Nhất cậy mạnh mà thôi.
Sát ý toàn thân Vân Chân sôi trào, hắn ta nhảy mạnh xuống chiến đài vương giả, lạnh lùng nhìn đối phương rồi gằn giọng nói: “Muốn leo ra từ địa ngục ư? Hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải hối hận khi đối đầu với ta, hối hận vì đã làm nhục ta!”
Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, hắn không nói một lời, chỉ lung lay chĩa kiếm Táng Hoa về phía đối phương.
Táng Hoa nhỏ máu, cùng với âm thanh kiếm ý reo vang, nó càng bộc lộ sự trong trẻo mà lạnh lùng, hệt như một làn nước mùa thu với những bông hoa rải rác.
“Trận chiến thứ ba trong con đường địa ngục, công tử Táng Hoa đối chiến cùng công tử Vân Chân”, sau khi tuyên bố, trọng tài lẳng lặng lui xuống.