Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1685

“Ta nói cho ngươi nghe, thực lực của Mặc Linh sư tỷ này xếp hàng thứ năm trong số đệ tử nòng cốt. Nếu như chỉ luận về khả năng vẽ Linh văn thì chẳng có ai bì kịp, ngày thường sẽ hướng dẫn và dạy chúng ta Linh văn, thậm chí đến một số trưởng lão trong thư viện cũng không bằng được nàng ta. Chẳng qua, đây cũng không phải là chỗ đáng sợ nhất của nàng ta…”.  

Nhắc đến Mặc Linh sư tỷ, vẻ mặt Liễu Vân Yên trở nên vô cùng nghiêm túc, mang đầy vẻ kính nể.  

“Còn có lai lịch gì?”  

Thấy đối phương đang nói lại ngừng, Lâm Nhất tò mò hỏi.  

“Lâm Nhất, ngươi từng nghe nói đến Thần thông chưa?”  

“Thần thông?”  

“Xem ra là ngươi không biết, e là ở Lăng Tiêu Kiếm Các cũng chẳng có mấy nhị phẩm Huyền sư, ngươi không biết cũng không có gì lạ. Thần thông gần như một loại võ kỹ mà võ giả tu luyện, nhưng nó khác với võ kỹ ở chỗ, nó là một môn Linh văn chuyên dùng để thôi thúc sát chiêu. Uy lực khi kết hợp với võ kỹ lại càng khác biệt, cho dù là tiểu Thần thông yếu nhất thì khi được người có cảnh giới Âm Huyền tiểu thành sử dụng cũng có thể dễ dàng đánh trọng thương người thuộc cảnh giới Dương Huyền”.  

Lâm Nhất nghe vậy thì trong lòng chấn động không thôi.  

Thế lại là khái niệm gì…  

Nắm được tiểu Thần thông yếu nhất đã có thể đánh trọng thương người thuộc cảnh giới Dương Huyền, rõ là không thể tin nổi.  

Bá kiếm Bôn Lôi Trảm Điện mà hắn tu luyện đã đủ trái với lẽ trời rồi, nhưng để nói đánh trọng thương người có cảnh giới Dương Huyền.  

Lâm Nhất nghĩ ngợi một hồi, vẫn cảm thấy điều này là không thể.  

Ít nhất tu vi của mình phải đạt đến sau Âm Huyền đại thành hoặc là phải luyện Bôn Lôi Trảm Điện đến cảnh giới viên mãn thì may ra mới có được chút khả năng đó.  

Bây giờ, đến cảnh giới Âm Huyền tiểu thành cũng chẳng có chút cơ hội nào.  

Gặp phải cao thủ cảnh giới Dương Huyền thì ngoài việc bỏ chạy ra nào dám mơ mộng hão huyền gì nữa.  

Lâm Nhất cười tủm tỉm nói: “Nói như vậy, thực lực của Mặc Linh sư tỷ kia chẳng phải…”.

“Không sai, cho dù là yêu nghiệt cảnh giới Huyền Dương đại thành thì cũng không dám làm càn trước mặt nàng ta”.  

Liễu Vân Yên như cười như không nhìn về phía Lâm Nhất, mong chờ nhìn thấy phản ứng của hắn.  

“Hay lắm, giờ thì ta đã chọc vào một vị sát thần rồi à”.  

Lâm Nhất sờ sờ mũi, cười khổ một tiếng than thở: “Ta nói Liễu cô nương, sao cô không nói trước cho ta biết chứ, lần này xem ra còn phiền phức hơn rồi”.  

“Táng Hoa công tử ngông cuồng cỡ nào chứ, tiểu nữ tử không dám đụng vào uy phong của công tử”.  

Mối quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn trước nhiều, Liễu Vân Yên nói đùa trêu chọc hắn.  

Lâm Nhất biết nàng ta đang trêu chọc mình, chỉ bất đắc dĩ cười mà không thể phản bác lại.  

“Ngươi cũng đừng quá lo lắng, với tính cách của sư tỷ, ngày hôm nay mặc dù nổi giận với ngươi nhưng cũng sẽ không thực sự làm gì ngươi. Nhiều nhất là nhìn ngươi ngứa mắt, tìm cách xả giận một chút rồi thôi”.  

Vẻ mặt Liễu Vân Yên nghiêm túc hơn rất nhiều, an ủi Lâm Nhất.  

Nhưng ánh sáng trong đáy mắt lại lấp lánh, rõ ràng mang vẻ vui sướng khi thấy người gặp tai hoạ, ý cười không hề giảm đi.  

“Được rồi. Việc này tạm thời không nhắc đến nữa, cô nói cho ta biết về Thần thông đi, ta trái lại thực sự chưa từng được nghe đến nó”.
Bình Luận (0)
Comment