Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1696

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bỗng chốc, tạo thành hỗn loạn không lớn mà cũng không nhỏ.  

Mạnh thật!

Lâm Nhất khẽ biến sắc, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt, nếu con rồng lửa này đánh trúng võ giả cảnh giới Tử Phủ tiểu thành thì có thể khiến đối thủ bị thương nặng, mà đây chỉ là món đồ chơi nhỏ do Mặc Linh tiện tay chế tạo thôi.  

“Hoặc còn có thể như thế này”.  

Đợi đến khi rồng lửa tan biến, Mặc Linh nghiêm mặt lại, trong mắt b ắn ra tia sắc bén.  

Trên người nàng ta bùng nổ một uy áp mạnh mẽ, mái tóc đen không gió mà tung bay.  

Khi hai tay nàng ta kết thành ấn, sau lưng đột nhiên có hơn mười đường Linh văn đồng thời bay lên không trung.  

Trong nháy mắt, trời đất đổi sắc, bầu trời tươi sáng lập tức tối sầm.  

Cuồng phong nổi lên khiến người ta không mở mắt nổi, tia điện chói mắt xẹt qua bầu trời, ánh lửa rực rỡ chiếu rọi khuôn mặt nghiêm trang tuyệt đẹp của Mặc Linh.  

Phong, hoả, lôi, vân... Tổng cộng có bốn loại Linh văn thuộc tính khác nhau, mỗi loại đều có trình độ khá cao.  

Lâm Nhất rất kinh ngạc khi nhìn thấy những loại Linh văn sau lưng nàng ta.  

Nữ nhân này không đơn giản!  

Giờ phút này, khí thế của Mặc Linh khiến tất cả mọi người đều chấn động.  

Thực lực được thể hiện qua nhiều cách khác nhau làm cho mọi người hiểu rõ tại sao nàng ta lại đứng trên đài.  

Còn những người khác chỉ có thể im lặng lắng nghe.  

Ánh mắt của rất nhiều người sáng rực lên, họ nhìn Mặc Linh với vẻ tràn đầy cuồng nhiệt.  

Ví dụ như Cổ Đằng, thậm chí trong sự cuồng nhiệt còn không che giấu d*c vọng của mình, hắn ta nắm chặt tay phải, tràn ngập chấp niệm.  

“Khâm phục”.  

Lâm Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm, thủ đoạn này quả thật đã làm hắn mở mang tầm mắt, tâm phục khẩu phục.  

Hắn vẽ được Linh văn nhị phẩm, trình độ cũng khá cao, tiếc rằng chỉ có thể dùng để khắc lên đan dược, không thể chống địch. Những gì được chứng kiến ngày hôm nay coi như có thêm kiến thức, hắn vẫn còn kém xa.  

“Sư tỷ mạnh quá!”  

“Quá lợi hại, Mặc Linh sư tỷ thật tuyệt vời!”  

Khi gió ngừng thổi, mái tóc của Mặc Linh chậm rãi xoã xuống, một tràng tiếng reo hò lập tức vang lên.  

Cảm xúc của mọi người đều dâng cao, sự chú ý tập trung hơn bao giờ hết.  

Mặc Linh nở nụ cười, để làm đám người này trở nên nghiêm túc thật không dễ dàng chút nào. Nàng ta nhìn lướt qua, ánh mắt đổ dồn vào Lâm Nhất đang đứng trong đám đông.  

Bình Luận (0)
Comment