Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1766

“Sư tỷ, trả lại ngọc bài cho cô”.  

Trong điện Túc Vân, Mặc Linh đã đợi ở đó từ lâu, Lâm Nhất bước lên trước đưa trả lại ngọc bài cho đối phương.  

Ngón tay trắng nõn nà như ngọc của Mặc Linh tuỳ ý chơi đùa với ngọc bài, con ngươi đen long lanh trong suốt nhìn về phía Lâm Nhất, cẩn thận đánh giá hắn.  

Viu!  

Một hồi, nàng ta siết chặt ngọc bài lại, bàn tay linh hoạt khiến người nhìn hoài không thấy chán cũng thu lại.  

Ánh mắt hoàn toàn tập trung trên người Lâm Nhất, đôi môi đỏ mở ra, cười nhẹ nói: “Nghe nói tối qua ngươi đã làm một việc vô cùng nổi bật”.  

“Việc gì cơ?”  

Lâm Nhất tuỳ ý đáp.  

“Hoa Hoả Ngục”.  

Trên mặt Mặc Linh vô cùng bình tĩnh nói.  

Trong lòng Lâm Nhất thoáng sững lại, nhưng trên mặt lại chẳng hề có chút biểu cảm nào, lặng lẽ đánh giá đối phương.  

Ngước mắt lên nhìn, trong lòng hắn thoáng trầm xuống, bất ngờ phát hiện ra tu vi của đối phương từ cảnh giới Âm Huyền đại thành đỉnh phong thăng cấp lên Âm Huyền viên mãn.  

Thoáng suy nghĩ kỹ, đối phương đã ở cảnh giới Âm Huyền đại thành đỉnh phong từ lâu, lúc nào đột phá cũng đều chẳng có gì lạ.  

Chỉ là…  

Cảnh giới Âm Huyền viên mãn đã có thể luyện chế được hoa Hoả Ngục, nữ nhân này chẳng lẽ cũng nhìn trúng hoa Hoả Ngục của mình rồi sao.  

Vậy thì thực là khó xử.  

Mặc Linh, nói cho cùng Lâm Nhất cũng không nhìn thấu được nữ nhân này.  

Cảm giác mà nàng ta mang đến vượt xa so với Mai Tử Viêm kia, nếu nàng ta thực sự muốn lấy hoa Hoả Ngục thì đúng là chẳng có cách nào tốt để từ chối cả.  

Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Nhất lộ ra ý cười, khẽ giọng nói: “Thông tin của sư tỷ cũng thật là nhanh nhạy”.  

Nói xong, hắn phất tay một cái, đoá hoa Hoả Ngục long lanh trong suốt, lay động không ngừng, bao hàm luồng Linh khí dày đặc nằm trong lòng bàn tay hắn xuất hiện trước mặt Mặc Linh.  

Theo sự lay động của hoa Hoả Ngục, luồng khí tức trong không khí cũng trở nên điên cuồng, từ từ lan rộng ra.  

Đáy mắt Mặc Linh thoáng lộ vẻ lạ lùng, tán thưởng nói: “Quả thực là hoa Hoả Ngục, quả nhiên danh bất hư truyền, bên trong thành U Châu này cũng từng có đệ tử của điện Huyền Dương, sau khi luyện hoá hoa này xong, tu vi chỉ trong một ngày đã tăng lên chóng mặt, đạt đến mức khiến người ta khó lòng tưởng tượng được, tương đối là đáng sợ”.  

Lâm Nhất thấy gương mặt nàng ta bình tĩnh không hề mang vẻ tham lam thì trong lòng bỗng thầm cười khổ.  

Trái lại bản thân mình lại có lòng tiểu nhân rồi, với địa vị của Mặc Linh trong thư viện Thiên Phủ, nếu như nàng ta thực sự muốn đoá hoa Hoả Ngục này.  

Không cần nàng ta phải ra mặt đã có trưởng lão cướp nó từ trong tay hắn để đưa cho nàng ta rồi.  

Thu lại đoá hoa này, Lâm Nhất suy nghĩ chốc lát mới nhắc đến việc trên đường gặp phải Mai Tử Viêm cho đối phương nghe.  

“Năm bình Huyền Âm Đan?”  

Mặc Linh nghe vậy thì thoáng ngẩn ra, ngay sau đó không nhịn được bật cười.  

Nàng ta rất ít khi cười, nhưng dáng vẻ khi cười lại đẹp đến nao lòng, khiến người ta nhìn thấy một phong thái vô cùng khác của nàng ta.
Bình Luận (0)
Comment