Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1797

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng trong mắt Viện trưởng, hoa vương có tính là gì, gần như không đến lượt ông ta phải xuất hiện ở đây.  

“Gặp qua Viện trưởng đại nhân!”  

Tất cả mọi người vội vàng chắp tay hành lễ, không dám chậm chạp.  

“Lão phu ngày thường bế quan, rất hiếm khi ra ngoài, khó có được đám nhóc các ngươi vẫn còn nhớ đến ta”, mặt ông lão áo trắng lộ ý cười trông vô cùng hiền hoà, giọng nói không lớn nhưng mỗi một người có mặt ở đây đều có thể nghe thấy cực kỳ rõ ràng. “Cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này cũng chẳng khác gì so với những lần trước, đều là dựa vào bản lĩnh của mình mà thôi. Chẳng qua…”.  

Ông ta thoáng ngừng lại, đẩy cao lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người lên, âm thanh huyên náo xì xào lập tức tắt hẳn, toàn trường trở nên yên tĩnh.  

“Nếu như tính không nhầm thì, lần này trong hồ Huyền Âm sẽ sinh ra hoa Huyền Âm chín cánh, cũng chính là hoa vương mà mọi người vẫn gọi”.  

Ông lão áo trắng cười mím chi, tiếp sau đó cũng không cho mọi người có thời gian để ngạc nhiên, lại tiếp tục nói: “Cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này, nếu như ai có thể lấy được hoa vương, lão phu bằng lòng tự tay luyện chế cho người đó một viên Linh đan tứ phẩm”.  

“Linh đan tứ phẩm!”, tất cả mọi người đều ngẩn ra ngạc nhiên, trong lòng vô cùng chấn động.  

Phải biết là, loại cực phẩm đan dược như Huyền Âm Đan này chỉ được tính là tam phẩm, vậy tứ phẩm đan dược quý hiếm cỡ nào thì không cần nói cũng biết.  

Đầu tiên, Linh đan tứ phẩm đương nhiên chỉ có Huyền sư tứ phẩm mới có thể luyện chế, ở thành U Châu này Huyền sư tứ phẩm chỉ đếm được trên đầu ngón tay của hai bàn tay.  

Huống hồ, còn là đan dược tứ phẩm do Viện trưởng tự tay luyện chế.  

Chỉ là ngay sau đó, mọi người đều bật cười khổ, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Dương Hùng.  

Nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn sẽ thuộc về hắn ta rồi, người ngoài có muốn tranh cũng thực sự quá là khó khăn.  

Duy chỉ có một số ít người là đáy mắt phát ra tia sáng không phục.  

Là tâm điểm của sự chú ý, trên mặt Dương Hùng lộ vẻ tự đắc, hắn ta nhạy cảm bắt được những ánh mắt không phục này của những người kia. Trong lòng không khỏi cười bật cười lạnh lùng, không biết tự lượng sức, đến lúc thực sự ra tay thì xem ta sẽ bóp chết đám vô dụng các ngươi như thế nào.  

“Vậy thì bắt đầu đi!”  

Ông lão áo trắng đứng trên đài cao mặt lộ ý cười, tuỳ ý phất tay một cái.  

Màn sương Linh khí dày đặc như mây, mênh mông không thấy điểm cuối bỗng nhiên tản đi, một vùng hồ đẹp như tiên cảnh dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.  

Mặt hồ trong suốt, âm u lạnh lẽo như được vén một lớp màn che lộ ra cảnh đẹp đầy mê hoặc khiến ánh mắt của tất cả mọi người ở đây dần trở nên nóng bỏng.  

Ào!  

Nhưng đúng vào lúc này, trên mặt nước âm u lạnh lẽo bỗng loé lên luồng kim quang vô cùng chói mắt.  

Tất cả mọi người đều như có điều suy nghĩ, trên đỉnh núi Linh Mộc Phong này nhiều năm âm u lạnh lẽo, khí lạnh khắp nơi, bầu không khí u ám, ánh mặt trời hầu như không thể chiếu được xuống đây.  

Bình Luận (0)
Comment