Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1874

Nhưng so sánh với các thư viện bên ngoài Châu đều đưa đến những nhân tài thế lực cấp bá chủ, thì ít nhiều thư viện Thiên Phủ cũng khá là nổi tiếng.  

Nhất là Tào Chấn của thư viện Tử Lô kia, hắn ta đến từ Bắc Tuyết Sơn Trang, cho dù là ở trong thành U Châu thì cũng khá là nổi danh. Có rất nhiều người đều đã từng nghe danh Tuyệt Vân Đao sắc bén mà hiểm độc của hắn ta, tu vi thâm hậu, Bắc Tuyết Sơn Trang có ý muốn bồi dưỡng hắn ta trở thành người tranh đoạt bảng Long Vân khoá này.  

Ngoài ra, kết cục thảm bại của thư viện Thiên Phủ hai mươi năm trước tương đối là chấn động trong thành U Châu. Rất nhiều người đều biết, hai mươi năm sau, thư viện Thiên Phủ này còn có thể giữ lại được nửa đạo Thần văn kia hay không.  

“Người đến đây nhiều quá, e là có không ít người đang đợi để xem thư viện Thiên Phủ chúng ta trở thành trò cười”.  

“Ta nhìn thấy người của lầu Huyết Vũ rồi, đám người này chỉ mong cho chúng ta thua trận thôi. Nếu một khi mất đi nửa đạo Thần văn kia, thư viện Thiên Phủ có lẽ sẽ không còn chỗ đứng trong thành U Châu này nữa”.  

Tất cả mọi người của thư viện Thiên Phủ đều đang di chuyển về phía mặt sân rộng lớn trên đỉnh núi, khi nhìn thấy đám đông đến từ khắp tứ phương để theo dõi trận đấu thì sắc mặt đều trở nên rất khó coi.  

Lâm Nhất để ý, khoảng cách càng lúc càng gần đến hội trường kia thì trên mặt Liễu Vân Yên cũng dần trở nên mất tự nhiên. Căng thẳng đến độ sắc mặt đã tái nhợt cả đi.  

Đáy mắt hắn loé lên, nhưng rốt cuộc vẫn quyết định không nói gì cả mà cúi đầu đi, chỉ là trong lòng đã lại thầm tự hứa với mình.  

Rất nhanh, tất cả mọi người đều đã tập trung ở hội trường phía trên đỉnh núi, đến được vị trí chỗ ngồi của thư viện Thiên Phủ.  

“Người của thư viện Bạch Ngọc đến rồi”, mấy người vừa mới ngồi xuống thì Mặc Linh đã cất lời.  

Lâm Nhất men theo ánh mắt của nàng ta nhìn qua, ở chỗ không xa trong tầm mắt có một đám võ giả mặc đồ màu trắng vô cùng bắt mắt đang ùn ùn tiến vào trong hội trường. Trong số những bóng dáng áo trắng kia, Lâm Nhất trái lại vừa nhìn đã nhận ra Tào Hưu mà trước đó từng tiếp xúc.  

“Lại là người này…”.  

Trong lòng Lâm Nhất thầm lẩm bẩm, ngày đó người này vừa xuất hiện đã dứt khoát ra tay với hắn, tỏ rõ ý đồ muốn nghiền nát hắn ngay tại chỗ.  

Vào lúc khi hắn đang định rút kiếm thì Mục Tuyết lại giúp hắn chặn lại một đòn tấn công, hắn coi như cũng có chút ấn tượng.  

Nhưng rõ ràng, người của thư viện Bạch Ngọc lại có ấn tượng càng sâu với Lâm Nhất, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên phía người Lâm Nhất, sát ý trong đáy mắt ào ạt tràn ra.  

Lâm Nhất tuỳ ý mỉm cười, chẳng hề quan tâm, ánh mắt hắn lại hướng về phía hai người đi bên cạnh Tào Hưu.  

Hai người này tuổi không lớn, một trong số đó mặc bộ áo vải mộc mạc, trên lưng đeo một thanh kiếm cực lớn, hoàn toàn không ăn nhập với cơ thể còm nhom nhỏ bé của hắn.  

Một người nữa thì phục sức cả người đều là màu trắng, trên tay nắm một cây quạt giấy gấp, dáng vẻ tương đối tuấn tú, chỉ là đôi mắt kia lại có chút tà ác, khiến người ta nhìn vào cảm thấy không thoải mái.  

Khi Lâm Nhất đang nhìn về phía hắn ta, người này cũng nở một nụ cười quái dị với Lâm Nhất.  

Lâm Nhất thu hồi lại tầm mắt, sắc mặt thoáng vẻ nghiêm túc.  

Không nói đến cường địch như viện Tử Lô, chỉ mới nhìn đội hình của thư viện Bạch Ngọc thôi đã thấy không dễ đối phó rồi. 
Bình Luận (0)
Comment