Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1969

Người thanh niên họ Chương kia khẽ gật đầu, rồi liếc nhìn Mục Trần và nói khẽ: “Mục Trần, trước khi đến đây, các trưởng lão trong tông môn từng căn dặn, chuyến đi đến biển Trăng Khô lần này, chúng ta phải nhờ vào sự giúp đỡ của thư viện Thiên Phủ. Ta không xen vào việc ngươi muốn luận bàn cùng người khác, nhưng không đến mức phải rút kiếm đòi mạng như vậy!”  

Đối mặt với thanh niên họ Chương kia, Mục Trần từ từ thu lại khí thế trên người mình, mỉm cười, thờ ơ nói: “Sư huynh nói phải!”  

Kế đó, hắn ta quay sang nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt khiêu khích, nhưng cũng không có bao nhiêu ý định nhận sai.  

Mục Tuyết bước đến trước mặt Lâm Nhất, giới thiệu với hắn: “Lâm Nhất, đây là sư huynh Chương Viễn, đệ tử cốt cán của Thiên Kiếm Tông!”  

“Lâm huynh đệ, nghe danh đã lâu!”  

Chương Viễn bước đến, nở nụ cười chào hỏi Lâm Nhất.  

Lâm Nhất cẩn thận đánh giá người này một phen, tu vi Dương Huyền đại thành đỉnh phong, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bước lên cảnh giới viên mãn. Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, mà quan trọng hơn hết chính là hắn cảm nhận được áp lực đến từ đối phương, có lẽ hắn ta cũng tu luyện một kiếm quyết rất mạnh mẽ.  

Dùng kiếm quyết cô đọng thành chân nguyên sẽ có chênh lệch rất lớn với chân nguyên được tu luyện từ công pháp bình thường.  

Cùng một cảnh giới, thực lực có thể cách biệt như ngày và đêm.  

Lâm Nhất rũ mắt, khẽ gật đầu và không nói gì thêm.  

“Lâm huynh đệ chớ trách, Mục sư đệ còn nhỏ tuổi, không có cơ hội ra ngoài tôi luyện nhiều bằng ngươi cho nên tính tình có hơi nóng này, tuy nhiên, bản tính hắn không xấu”, Chương Viễn thấy Lâm Nhất còn trẻ, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt với Mục Trần, người này có vẻ chững chạc và tỉnh táo hơn rất nhiều. Hắn ta không khỏi gật đầu tán thưởng.  

“Không đâu, một chút chuyện nhỏ mà thôi, dù có thật sự ra tay thì cũng không chuyện gì đáng lo!”, Lâm Nhất thờ ơ đáp.  

Lâm Nhất cũng không có lý do để ghét bỏ Chương Viễn. Ngoại trừ thực lực thì có lẽ nguyên nhân lớn nhất khiến Thiên Kiếm Tông đã phái hắn ta dẫn dắt các đệ tử nội môn đến đây rèn luyện là bởi vì tâm tính.  

“Phải chăng ngươi sẽ đồng hành với chúng ta trong chuyến đi đến Cổ Mộ tại biển Trăng Khô?”, Chương Viễn nhìn Lâm Nhất, khẽ cười nói.  

Lâm Nhất đáp lại: “Có lẽ!”  

“Vậy đến khi đó cùng hỗ trợ lẫn nhau, lần này Cổ Mộ hiện thế đã kinh động đến không ít thế lực cấp bá chủ”.  

“Khách sáo rồi!”, trò chuyện được một lúc thì Lâm Nhất chắp tay chào từ biệt.  

Thấy thế, Mục Tuyết vội đuổi theo, có vẻ như có điều gì đó cần nói.  

Chương Viễn dõi mắt nhìn theo bóng lưng hai người, thầm nghĩ cái người tên Lâm Nhất này quả thật bất phàm. Không nói đến thực lực và thiên phú, chỉ riêng phong thái và sự tỉnh táo này đã là hiếm thấy trong thế hệ cùng tuổi.  

Nếu đổi lại là người khác, có thể đánh bại loại yêu nghiệt như Tào Chấn thì không biết sẽ kiêu căng đến mức nào.  

“Không thể khinh thường người này!”, mãi một lúc lâu sau, Chương Viễn mới khẽ cười nói.  

“Vậy à? Ta thấy cũng không có gì hơn, chưa chắc hắn ta tài giỏi như vậy. Có lẽ đánh bại Tào Chấn chỉ là may mắn mà thôi…”, hiển nhiên, Mục Trần không phục với đánh giá của Chương Viễn về Lâm Nhất.  

Chương Viễn chỉ cười mà không nói gì thêm.  

…  
Bình Luận (0)
Comment