Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1997

“Người ta đã chết hết rồi, không nghĩ xem vì sao tên vô dụng nhà ngươi lại còn sống?”  

Cơ Vô Dạ không ngừng cười nhạt, sau đó ánh mắt sáng lấp lánh dừng trên cỏ Hóa Long, há miệng hút.  

Ầm ầm ầm!  

Mặt đất lập tức rung chuyển vô cùng kịch liệt, khói xám bao phủ trên cỏ Hóa Long giống như du long chiếm giữ, nháy mắt đã bị hắn ta hút vào trong.  

Khi khói xám bị hút vào, huyết quang trên người Cơ Vô Dạ theo đó trở nên đậm hơn. Trong chớp mắt, huyết quang đã bao phủ hắn ta hoàn toàn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.  

Trong huyết quang đáng sợ, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người, toàn thân tỏa ra khí tức dồi dào mênh mông. Rõ ràng chân nguyên hùng hậu ấy bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới Âm Dương, nhờ công hiệu của cỏ Hóa Long chắc hẳn sẽ càng thuận lợi, có thể đột phá dễ dàng, nhưng người này lại không có ý định thăng cấp.  

Mặc cho chân nguyên không ngừng ngưng luyện, ngưng luyện đến mức huyết quang tỏa sáng rực rỡ như bảo thạch.  

Soạt!  

Đợi đến khi khói xám hình rồng bị nuốt chửng hoàn toàn, huyết quang trên người Cơ Vô Dạ thu lại cực nhanh. Trong chớp mắt, ánh sáng trên người hắn ta chuyển động, chân nguyên lan tràn, khí tức càng trở nên đáng sợ.  

Đợi hắn ta mở mắt ra, kiếm ý trong mắt tuôn trào, sát khí bức người, chỉ nhìn thoáng qua đã như rơi vào vực sâu. Cơ Vô Dạ xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một con nhện màu đỏ máu tỏa ánh sáng bảy màu. Đó là võ hồn Huyết Diệu Ma Chu, cấp Huyền thất phẩm.  

Cơ Vô Dạ lẩm bẩm: “Cấp Huyền thất phẩm… Những yêu nghiệt xếp hạng mười trở lên của bảng Long Vân khi thăng cấp lên cảnh giới Âm Dương, võ hồn ít nhất cũng phải là cấp Huyền cửu phẩm. Thất phẩm của mình còn kém xa lắm, dùng chân nguyên và dị thảo để nuôi dưỡng nó vẫn hơi chậm, phải giành được Thiên Tinh Châu bản mệnh của Tinh Quân để lại lúc tịch diệt mới được”.  

Trong lúc hắn ta lẩm bẩm, Huyết Diệu Ma Chu trong lòng bàn tay lặng lẽ bò ra ngoài, cắn nuốt oán khí sót lại trên người những thi thể trong đầm lầy, vô cùng quỷ dị.  

Cùng lúc đó, ở bên một hồ nước cạn.  

Tiếng la hét vang lên liên tục, máu bắn tung tóe.  

Mấy chục đệ tử tông môn kêu lên thảm thiết, sử dụng thân pháp điên cuồng tháo chạy, không ngừng tung chiêu thức giữ mạng của mình ra phía sau. Loại phản công thế này cũng vô cùng đáng sợ, cả đám người giống như gặp phải yêu thú gì lợi hại, ai nấy đều đang liều mạng, chỉ mong thoát được cái chết.  

“Chạy thoát được sao?”  

Đến khi sau lưng họ vang lên tiếng cười lạnh lùng mới biết, đó căn bản không phải yêu thú đáng sợ gì, mà là một đao khách còn đáng sợ hơn cả quái vật đang truy sát, nói đúng hơn là thảm sát.  

Trong sóng khí ngút trời, những đệ tử tông môn liều mạng sử dụng chiêu thức lợi hại nhất đều bị một đao giết chết, không kịp đề phòng.  

Không ngừng có người chết, không ngừng có người ngã xuống đất.  

Nhưng lạ là không nhìn thấy bất cứ ánh đao nào, chỉ thấy người đó với vẻ mặt dữ tợn, cứ đuổi theo từng bước như vậy. Người đó cũng không vội, cảm thấy có ai chạy hơi xa một chút là chém ra một đao.

Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trong không khí xuất hiện gợn sóng, đó chính là những luồng đao quang màu đen rất yếu ớt. Đao quang uốn lượn hệt như rắn độc, xuyên thẳng qua đám đông, đuôi rắn nhẹ nhàng quét qua, ngay lập tức có đầu người rơi xuống đất, hoặc là thân thể nổ tung. Trông rất tàn bạo!    

Đao khách này chính là Diêm Không, xếp hạng 54 trên bảng Long Vân, được xưng Quỷ Đao Diêm Không.  

Hắn ta ung dung cứ như đang dạo chơi, nhưng chỉ sau một lát, không còn ai đứng thẳng được.  

Trên mặt đất máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, Diêm Không lạnh lùng mắng: “Một lũ vô dụng, vậy mà cũng dám phá hủy quả Long Diên của ta!” 
Bình Luận (0)
Comment