Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2038

Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!  

Kiếm thế khoáng đạt từ trong ngọn lửa xộc thẳng lên trời. Kiếm quang sáng chói, tựa như một tia chớp rạch qua xé toạc đường chân trời, lấy khí thế sắc bén vô địch chém nát vụn ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.  

Huyết diễm với thanh thế khủng khiếp như muốn thiêu đốt bầu trời thành tro còn chưa kịp nhốt Lâm Nhất vào bên trong thì đã bị một kiếm cực kỳ bá đạo này chém cho tan tành thành những đốm lửa nhỏ, như lá vàng đón gió mùa thu, rụng lả tả điêu tàn.   

Bàng môn tà đạo há có thể sánh được với Bá Kiếm!  

Bàng môn tà đạo há có thể sánh được với Bá Kiếm!  

Bôn Lôi Trảm Điện vốn đã vô cùng khủng khiếp, khi tu vi của Lâm Nhất còn chưa đạt đến cảnh giới Âm Huyền đại thành thì đã có thể vượt cấp giết địch.  

Bây giờ hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, kiếm quyết đạt đến cảnh giới tầng thứ 10, lại có Tiên Thiên kiếm ý đại thành hỗ trợ, uy lực của một kiếm đáng sợ cỡ nào.  

Nó đã lập tức chém nát huyết diễm mênh mông sau đó dùng khí thế kinh hồng điên cuồng lao đi.  

Trong ánh lửa tan tác, mặt Lãnh Hạo Vũ đột ngột biến sắc, điên cuồng lui về sau. Cho dù hắn ta đã lui rất nhanh nhưng luồng kiếm quang có thể chém đứt cả sấm sét thì vẫn dễ dàng rạch một vết thương khủng khiếp ở trước ngực của hắn ta.  

Nếu không phải vì tu vi của hắn thâm hậu, có kiếm quyết Huyết Sát hộ thể thì đã lập tức mất mạng ngay tại chỗ rồi.  

Nhưng cho dù như vậy, một kiếm này vẫn đã khiến hắn ta bị trọng thương. Máu tươi văng tung toé, sắc mặt Lãnh Hạo Vũ trắng bệch, lảo đảo lùi về sau mấy bước.  

“Lại là một kiếm này…”.  

Đáy mắt Mặc Linh loé lên vẻ khác thường, trong cuộc chiến giữa năm thư viện, nàng ta từng nhiều lần chứng kiếm phong thái kiếm này của Lâm Nhất.  

Một kiếm xuất ra, máu văng tung toé, phân thây hai đoạn.  

Thể hiện một cách sâu sắc hai chữ nhanh và ngoan, vô cùng bá đạo.  

Bây giờ, cùng là một kiếm này, dù cho đối phương có đổi thành Lãnh Hạo Vũ, nhân tài của bảng Long Vân thì phong thái đó vẫn y nguyên, không hề giảm đi.  

“Lãnh huynh!”  

Sắc mặt Lâm Chí Viễn thay đổi liên tục, giật mình kinh hãi, nhanh chóng bước lên trước, khi nhìn thấy vết thương trước ngực Lãnh Hạo Vũ thì bỗng nín thở.  

Vết thương này không chỉ chém đứt xương sườn, thậm chí đến ngũ tạng lục phủ cũng bị nứt nhẹ, nhìn vô cùng đáng sợ.  

“Đi!”  

Lãnh Hạo Vũ nhịn đau nghiến răng, run rẩy nhìn Lâm Nhất một cái sau đó xoay người muốn rời đi.  

Một kiếm này mặc dù không chí mạng nhưng vết thương quá nặng nên hắn ta không thể tiếp tục chiến đấu nữa.  

“Nếu đã đến đây rồi, thì khỏi cần đi nữa!”  

Sắc mặt Lâm Nhất thoáng lạnh, phong mang loé lên trong đáy mắt, kiếm trong tay mất khống chế bỗng nhiên vỡ nát, mấy chục mảnh vỡ bay lơ lửng trước mặt hắn. Kiếm ý bao trùm xung quanh khiến nó vang lên ong ong, hai ngón tay Lâm Nhất khép lại trước ngực, Tử Diên kiếm quyết bắt đầu điên cuồng vận chuyển.  
Bình Luận (0)
Comment