*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt của đệ tử Huyết Sát Môn bên cạnh Cơ Vô Dạ cũng hơi khó coi, ánh mắt quan sát khắp nơi.
“Có ai nhìn thấy sư đệ Trần Hầu của ta không?”
Cơ Vô Dạ nhìn khắp nơi, lạnh nhạt cất tiếng hỏi.
Giọng nói của hắn ta không lớn, nhưng trong hoang nguyên yên tĩnh này, mỗi một người đều có thể nghe thấy rõ ràng. Tâm trạng ai cũng nặng nề, người nào to gan thế, biết rõ là sư đệ của Cơ Vô Dạ mà còn dám ra tay?
Với thực lực của Trần Hầu chắc chắn có thể đến được cổ mộ Tinh Quân này.
Nếu không đến nhất định là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ầm!
Bỗng nhiên hắn ta lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía, không ai dám đối mặt với hắn ta, tất cả đều cúi đầu.
Sát ý ẩn chứa trong đôi mắt ấy quá sắc bén, ai bị ánh mắt hắn ta nhìn qua đều không nhịn được run rẩy.
Hắn ta dẫn đám người Huyết Sát Môn bước từng bước về phía trước, sau đó đột nhiên tóm lấy một người, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có gặp Trần Hầu không?”
“Không... Không...”
Người bị hắn ta tóm đầu lập tức run lẩy bẩy, nói cũng không lưu loát, khóc lóc: “Ta thật sự không biết”.
Rắc!
Mặt Cơ Vô Dạ không chút cảm xúc, năm ngón tay đột nhiên vặn mạnh, đầu người này lập tức bị xoay ngược, chết thảm trước mặt mọi người.
Các sư huynh đệ của người này kinh hãi, sợ đến mức không nói nên lời.
“Dám giết sư đệ của ta mà không dám đứng ra à? Không sao, ta sẽ tìm từ từ, rồi sẽ tìm được thôi”.
Cơ Vô Dạ dẫn các đệ tử Huyết Sát Môn đi một lát lại dừng, mỗi lần phát hiện người nào bất thường liền ra tay nhanh như chớp.
Rắc rắc rắc!
Trong phút chốc lại có ba người chết trong tay hắn ta. Trước sát ý kinh khủng này, họ hoàn toàn không có can đảm đánh trả, vừa bị hắn ta nhìn chằm chằm thì lập tức sợ chết khiếp.
Bầu không khí trước cổ mộ Tinh Quân trở nên vô cùng căng thẳng, không ai có thể ngờ trước tiếp theo sẽ là người nào chết trong tay Cơ Vô Dạ.
Ở đây cũng chỉ có đám người Diêm Không, Tạ Vân Kiều mới có thể ngăn cản hắn ta. Nhưng cổ mộ Tinh Quân sắp mở ra, Cơ Vô Dạ đang trong cơn phẫn nộ, họ sẽ không bốc đồng đi xen vào việc của người khác.
Mấy người nhóm Diêm Không và Bùi Nhạc còn cười nhếch mép, thờ ơ đứng xem.
“Lục sư huynh cứu đệ với!”
Lại có một đệ tử tông môn bị Diêm Không tóm lấy, tên đệ tử kia sợ mất hồn mất vía, liên tục quay đầu lại nhìn.
Là Lục Thế Hùng, xếp hạng tám mươi ba trên bảng Long Vân.