Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 205

Lại không ngờ, hôm nay dưới sự đột phá của Tiên Thiên Thuần Dương Công, đã hoàn toàn phát huy công dụng của Thất Khiếu Lung Linh đan không còn dư thừa lại một giọt nào.

Giúp hắn tấn thăng lên được cảnh giới gọi là Ngụy Tiên Thiên này trước một bước.

Tô Hàm Nguyệt thật sự đã đoán đúng rồi, để lại một viên Thất Khiếu Lung Linh đan, giúp hắn dẹp tan chướng ngại phiền phức nhất của võ đạo tầng mười, căn cốt không tốt!

Sau ngần ấy năm, khi Lâm Nhất chân chính hiểu được giá trị của Thất Khiếu Lung Linh đan, mới hiểu ra ý tốt của Tô Hàm Nguyệt đối với hắn có nghĩa là gì.

Nhưng trước mắt, hắn chưa kịp vui mừng đã nhanh chóng phát hiện ra bản thân lâm vào phiền phức rồi.

Vốn dĩ Tiên Thiên Thuần Dương Công tấn thăng tầng thứ hai này vẫn đang tiếp tục vận chuyển, không ngừng hấp thụ lấy linh khí thuộc tính hỏa.

Tiên Thiên Thuần Dương Công tầng thứ nhất chính là Nhất Trùng Thiên.

Tầng thứ hai không chỉ mạnh hơn gấp mấy lần tầng thứ nhất, mà tốc độ và số lượng hấp thu linh khí thuộc tính hỏa cũng đạt đến mức kinh người.

Trong lúc hắn bị hạt giống Tiên Thiên làm cho phân tâm thì đã ngưng tụ đến cảnh giới khổng lồ mà kh ủng bố rồi.

Đợi đến lúc hắn bừng tỉnh lại thì phát hiện ra lục phủ ngũ tạng, và cả máu huyết đều như đang bốc cháy.

Advertisement

Từ bên ngoài nhìn vào, hắn hoàn toàn đã biến thành một quả cầu lửa.

Ngọn lửa hùng hậu cương mãnh bá đạo, thiêu đốt từ trong ra ngoài, khiến hắn giờ phút này ngay đến đau đớn cũng không cảm nhận được nữa.

"Chết tiệt, sao lại thế này!"

Trong lòng Lâm Nhất hoảng sợ vô cùng, nỗ lực muốn khống chế Thuần Dương Công, nhưng lại phát hiện ra bản thân đã hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa.

Khắp nơi đều là linh khí tính hỏa, bất luận thế nào cũng không thể tiêu tan được, tình hình nguy cấp đến mức sắp xảy ra tai nạn rồi.

Thêm vài lần hô hấp nữa thì hắn sẽ bị đốt cháy đến tro tàn cũng không còn lại chút gì mất.

Hỏa diễm đốt người, chơi với lửa có ngày chết bỏng!

Advertisement

Kết quả xấu nhất nghĩ đến trước đó đã ứng nghiệm trên người hắn, chỉ đành trừng mắt nhìn bản thân bị thiêu chết.

Đúng là vui quá hóa buồn, nhân sinh thay đổi thật nhanh, đến vận mệnh cũng không thể dự đoán trước được.

Trong lòng Lâm Nhất cười khổ một tiếng, trong tuyệt cảnh không cách nào thay đổi này, ít nhiều có chút bất lực.

Sưu!

Đúng lúc hắn sắp hoàn toàn bị ngọn lửa này nuốt chửng thì sự việc không ngờ được lại xảy ra.

Hộp đựng kiếm cổ đeo trên lưng hắn trong ngọn lửa cháy rừng rực này đang bong ra từng mảng vết sỉ rắt cũ kỹ, để lộ ra vẻ hoa lệ cầu kỳ, đường hoa văn sực rỡ sáng bóng.

Xưu!

Linh khí tính hỏa trong cơ thể Lâm Nhất trong khoảnh khắc này đều bị hộp kiếm ra sức hấp thu, hút lấy ngọn lửa cháy dũng mãnh vào trong.

Vết tích trải qua năm tháng lưu lại trên hộp kiếm bong ra từng mảng.

Sau khi bị hút sạch sẽ ngọn lửa đang thiêu đốt trong người Lâm Nhất thì hộp kiếm trên lưng hắn vẫn chưa dừng lại, vẫn đang tiếp tục hấp thu từ tận ngọn nguồn tính hỏa đến từ khối nham thạch dưới đất này.

Xôn xao!

Phạm vi mấy ngàn thước xung quanh, địa nhiệt trong lãnh thổ của Ma Diễm Hổ bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng biến mất.

Không đến một lát sau, địa nhiệt cả một vùng hoàn toàn tan biến.

Không còn sót lại chút gì, hộp kiếm cổ đã hoàn toàn hấp thu sạch sẽ ngọn nguồn tính hỏa này rồi.

Soát soát soát!

Làn da bị đốt cháy của Lâm Nhất từ từ hồi phục lại, để lộ da non mới mọc. Da thịt ôn hòa rực rỡ, giống như thay da đổi thịt, tựa hồ như ngọn lửa vừa rồi đã luyện hết tạp chất trong cơ thể hắn ra ngoài vậy.

Sau thời gian chỉ đúng bằng một tách trà, tạp chất trên người Lâm Nhất mới rớt hết ra ngoài.

Hắn mở to hai mắt, con ngươi như ánh bình minh, sáng rực như bảo thạch tinh thần, trông rất say mê lòng người.

Vết ấn ký kiếm nô màu tím giữa mi tâm cũng bớt chói mắt hơn, đem lại cho gương mặt thanh tú của hắn thêm một vẻ yêu dị hơn!

Cửu tử nhất sinh, nhiều lần lên xuống, Lâm Nhất trong lòng cảm thán không thôi, tinh thần cực kỳ mệt mỏi.

Phun ra một ngụm trọc khí thật dài, hắn chỉ khẽ động đậy, quần áo trên người đã biến thành một đống tro tàn.

Lộc cộc!

Phía trước tuyền tới từng tràng tiếng vó ngựa, Huyết Long Mã xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.

Sau khi nhìn thấy Lâm Nhất, Tiểu Hồng rõ ràng trông vui vẻ lên hẳn, không ngừng nhảy lên không trung nhe răng ra hí lên, dường như đang nói ta lại quay lại rồi.

Thấy bộ dạng vui mừng của con Huyết Long Mã, Lâm Nhất vừa sống lại từ cõi chết bất lực cười nói: "Hàng loại hai, vui mừng vậy sao..."

Chỉ có điều, giây tiếp theo khiến hắn không thể cười nổi nữa.

Một cỗ hung uy Tiên Thiên táo bạo mà khủ ng bố, phô thiên cái địa cuồn cuộn quét tới, chính là con Ma Diễm Hổ tức giận đến cực điểm đang đuổi gần tới rồi.

"Ông nội nhà ngươi à!"

Tâm tình Lâm Nhất kích động, thật sự không kiềm chế được mà phải chửi thề một câu, sớm muộn gì cũng bị con Huyết Long Mã này hại chết!

Một chút đầu óc cũng không có, đang yên đang lành lại dụ con Ma Diễm Hổ đó quay lại.

Vội vàng mặc lại y phục rồi cùng con Huyết Long Mã điên cuồng bỏ chạy.

Chạy!

Lâm Nhất và Huyết Long Mã chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chạy!

Ma Diễm Hổ đã vượt qua võ đạo tầng mười, chính là hung thú Tiên Thiên hàng thật việc thật.

Chênh lệch giữa Tiên Thiên và Hậu Thiên cực lớn, cho dù Lâm Nhất hiện tại đã tấn thăng lên võ đạo tầng mười, nhưng vẫn không có bao nhiêu phần thắng.

Cho dù thắng thì cũng phải chật vật thê thảm mới thắng được, có thể còn không gi3t chết được con Ma Diễm Hổ này.

Trong dãy núi Hoàng Vân này, yêu thú hoành hành, khắp nơi đều tràn ngập nguy cơ.

Đừng thấy Lâm Nhất trước đó liệp sát yêu thú dễ như giết chó giết gà, nếu như liều mạng với Ma Diễm Hổ thì hai bên đều cùng phải chịu thiệt.

Yêu thú trong dãy núi Hoàng Vân muốn gi3t chết hắn cũng giống như dẵm chết một con chó hoang vậy.

Rống!

Ma Diễm Hổ đột nhiên điên cuồng gào thét, rõ ràng cực kỳ phẫn nộ, tiếng xé gió quanh quẩn, chấn động đến mức khiến màng tai run lên.

Hóa ra là con Ma Diễm Hổ này thấy lãnh thổ của mình không còn sót lại chút linh khí tính hỏa nào nữa nên mới hoàn toàn nổi điên.

Ầm!

Lâm Nhất cảm nhận được từ sau lưng đột nhiên có sóng nhiệt ngợp trời, một loạt đại thụ ầm ầm đổ xuống.

Quay đầu lại nhìn thì thấy Ma Diễm Hổ trong lúc tức giận đã phun ra một đạo ma diễm.

Ma diễm như rồng như rắn quét sạch tất cả mà tới, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Sưu!

Mắt thấy hỏa diệm này sắp nuốt chửng mình, Lâm Nhất lăn trên đất né tránh, hỏa diệm sượt qua mặt lao tới, cực kỳ hung hiểm.

Bang bang bang!

Mặt đất không ngừng rung động, Lâm Nhất tốn chút công phu mới có thể đứng lên được, không dám quay đầu lại nhìn.

Tiếng hít thở trầm trọng phía sau dường như đang sát bên tai, đã có thể cảm thấy Ma Diễm Hổ không còn cách xa nữa.

Trong lúc chạy thục mạng, những mãnh thú khác trong dãy núi Hoàng Vân cũng thất kinh hoảng hốt.

Vô tình lại dẫn phát ra một đàn triều thú.

Có điều hiện tại, Lâm Nhất không có ý định quan tâm đến chúng, trong lòng chỉ muốn chạy nhanh hơn chút.

Ngẩng đầu lên nhìn thì đột nhiên tức gần chết, con Huyết Long Mã không biết từ lúc nào đã chạy đằng trước hắn rồi.

Lâm Nhất vỗ một cái vào trán, ảo não nói: "Ở cùng với đồ ngốc này lâu ngày, đầu óc cũng ngu đi rồi, ta có ngựa thì việc gì phải chạy!"

Sưu!

Lăng không bay lên, Lâm Nhất từ phía sau hoàn hảo nhảy lên lưng con Huyết Long Mã.

Lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn nhiều, tóm lấy dây cương chuẩn bị cho ngựa phi nước đại.

Nhưng con Huyết Long Mã mà hắn vừa leo lên ngồi dường như lại hiểu sai ý, táo bạo rống lên một tiếng rồi theo dây cương quay đầu lao về phía Ma Diễm Hổ phía sau.

Vừa quay đầu lại, Lâm Nhất lập tức nhìn thấy con Ma Diễm Hổ lông dựng lên như ngọn lửa, cao gần mười mét, cái miệng lại phun ra một ngọn ma diễm nữa tới.

Con Huyết Long Mã vẫn không ngừng chạy như điên, chiến ý tăng vọt.

"Cái thứ óc lợn này..."

Bốp!
Bình Luận (0)
Comment