Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2102

Lâm Nhất siết chặt năm ngón tay, cảm nhận lực lượng mãnh liệt trong quyền mang, có cảm giác không chân thực lắm.  

Nhớ trước khi vào biển Trăng Khô, hắn chỉ mới có cảnh giới Âm Huyền viên mãn đỉnh phong, bây giờ đã đạt tới Dương Huyền đại thành vô cùng đáng sợ rồi.  

Chủ yếu vẫn nhờ vào hai kỳ vật là nước Huyền Âm và hoa Hoả Ngục cùng với cơ duyên của hắn.  

Nếu không liên tục đại chiến, liên tục chiến thắng, thiên tài địa bảo những ngày qua cũng sẽ không phát huy tác dụng nhanh như thế.  

Nhờ liên tục giao thủ kịch liệt thế này mới phát huy được hiệu quả của kỳ ngộ trước thời hạn.  

Nên đi rồi!  

Lâm Nhất thôi suy nghĩ, nét mặt nghiêm túc, đồng thời cũng có vẻ mong đợi.  

Không biết ai sẽ chờ đợi hắn trong tầng chín của mộ cung đây.  

Là một người hay rất nhiều người, tất cả đều không biết được.  

Thông qua sát hạch cuối cùng này, lại tiến lên một bước nữa sẽ là nơi truyền thừa Tinh Quân ở tầng chín mộ cung.  

Dù là ở cổ vực Nam Hoa cũng rất ít có cường giả cảnh giới Tinh Nguyên, thậm chí có tồn tại Tinh Quân hay không cũng khó nói được.  

Chỉ có những thế lực cấp bá chủ kia mới có thể đoán được, có lẽ có trưởng lão thái thượng có thể đạt tới cảnh giới này.  

Không cần nhiều lời cũng có thể hiểu được sức mạnh của Tinh Quân, càng không nói đến Tinh Quân thượng cổ.  

Chỉ cần tiến thêm một bước là sẽ có thể đến trung tâm của mộ cung này, đi tơi nơi Tinh Quân thượng cổ toạ hoá.  

Với Lâm Nhất, đây rõ ràng là một chuyện khá lớn lao, cường giả chân chính dù đã chết nhiều năm cũng sẽ khiến người ta kính sợ.  

Hắn hít sâu một hơi, đẩy cửa điện.  

Trời đất quay cuồng, Lâm Nhất cảm thấy người mình như bị kéo dài vô hạn, ý thức dần trở nên mơ hồ.  

Đến khi tầm nhìn khôi phục, ý thức rõ ràng, Lâm Nhất phát hiện mình vừa rơi xuống một mặt hồ vừa lạnh lẽo vừa yên tĩnh, trên đầu là tinh không đen nhánh sâu thẳm.  

Trống vắng tịch mịch, suy nghĩ bay xa.  

“Đây là tầng chín của mộ cung sao?”  

Lâm Nhất ngẫm nghĩ, cảm thấy tầng chín mộ cung này thật giống như tách biệt với mộ cung, là một không gian khác.  

Không giống một vài ngôi mộ trong tưởng tượng của hắn hoặc hắn đã từng đi qua.  

Trước mắt là một cái hồ không nhìn thấy bờ, ngoài tinh không sâu thẳm trên đầu và nước hồ lạnh lẽo thì không còn gì đặc biệt nữa.  

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, ở giữa hồ dường như có một bóng người.  

Lâm Nhất ngẫm nghĩ một lát, sau đó chậm rãi đi trên mặt hồ, người ở phía xa đang cúi đầu nhìn bóng ngược trong hồ. Khi hắn từng bước đến gần, cảm xúc bất an cũng dâng lên trong lòng.   

Khi hoàn toàn thấy rõ người đến, trong mắt Lâm Nhất không khỏi lộ vẻ khác lạ.  

Cơ Vô Dạ!  
Bình Luận (0)
Comment