*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vậy là đệ tử nòng cốt của thế lực chuẩn bá chủ?”
“Cũng không phải”.
“Lâm công tử có xếp hạng trên bảng Long Vân không?”, người trung niên áo tím nở nụ cười, tiếp tục hỏi.
Lâm Nhất đặt hộp đựng kiếm sang một bên, ngồi dựa vào ghế bưng chung trà lên, hờ hững lắc đầu.
“Vậy các hạ có thể cho ta biết lai lịch của mình không, hơn nữa đến Tam Ưng Bảo của ta là vì mục đích gì? Ta cảm thấy rất tò mò, ngươi không phải đệ tử của thế lực cấp bá chủ, cũng không phải đệ tử nòng cốt của thế lực chuẩn bá chủ, cũng chẳng có hạng trên bảng Long Vân, vì sao có thể đánh chết Lôi Điện Man Ngưu chỉ bằng một cú đấm!”
Nụ cười trên mặt người trung niên áo tím chợt biến mất, trong mắt ông ta loé lên ánh sáng lạnh như băng, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Nhất.
Soạt!
Tám cao thủ Dương Huyền đại thành sau lưng ông ta đồng thời ngẩng đầu, con ngươi như điện, phong mang lạnh lẽo rơi vào người Lâm Nhất.
Lâm Nhất tuỳ tiện nhìn một vòng, những người khác trong đại sảnh cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt không có thiện ý.
Bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ, tiểu nha đầu Lãnh Hương Vân đã sợ đến mức không nói nên lời.
Rốt cuộc nơi này không yên bình đến mức nào mà hắn chỉ tuỳ tiện đặt chân đến đã khiến những người này sợ bóng sợ gió như thế rồi?
Lâm Nhất đặt chung trà xuống, không nói một lời, đứng dậy muốn rời đi.
“Ngươi không nên đi, ngồi xuống đàng hoàng thì tốt hơn!”
Người trung niên áo tím lạnh lùng quát lên, trong mắt xuất hiện sát khí, tám cao thủ sau lưng ông ta bay lên không trung, đồng thời tấn công Lâm Nhất.
Bọn họ vừa ra tay đã sử dụng sát chiêu, vừa tàn nhẫn vừa ác liệt.
Tám tinh nhuệ Dương Huyền đại thành, có thể nhìn ra ngày thường cũng đã từng chém giết, kinh nghiệm phong phú, xuất thủ bằng sát chiêu nhanh nhất tàn nhẫn nhất. Trong tiếng xé gió chói tai, bọn họ lần lượt nhằm vào điểm yếu của Lâm Nhất.
Nhưng vẫn chưa hết!
Trong lúc lơ lửng trên không trung, tám người lần lượt tế võ hồn của mình, uy lực đáng sợ nối liền với nhau, khí thế thoáng chốc dâng cao.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, mấy người này điên rồi, tuỳ tiện tế võ hồn như thế, xem ra ngày thường đều là những người đi lại trước mũi đao.
“Đừng ra tay, Lâm đại ca là người tốt!”
Lãnh Hương Vân sợ đến mức tái mặt, nhưng khi nàng ta muốn đứng dậy, lại bị người trung niên áo xanh dương phía sau đè xuống.
Ở nơi này, rõ ràng người trung niên áo tím mới thực sự là chỉ huy.
Nghe thấy tiếng hô của Lãnh Hương Vân, ông ta vẫn không hề nhúc nhích, tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Nhất bằng ánh mắt chứa đựng hàn mang lạnh lẽo và tàn bạo.