Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 219

Ngắt xuống một cánh hoa Hán Kim Liên, đặt vào trong lòng bàn tay.

"Hỏa linh nguyên cường đại quá!"

Nhìn cánh hoa màu vàng bồng bềnh trong lòng bàn tay, cảm nhận được năng lượng tính hỏa nồng hậu ẩn chứa trong nó, ánh mắt Lâm Nhất nhìn chăm chú nhẹ giọng cảm thán.

Đó không phải là linh khí tính hỏa, mà là Hỏa linh nguyên nồng hậu được ngưng tụ ra.

Hồi lâu sau, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, ánh mắt sáng rực chớp động.

Advertisement

Cánh hoa Hán Kim Liên này có lẽ còn có linh khí tính hỏa nhiều hơn so với nơi sống của Ma Diễm Hổ ngày hôm đó hắn hấp thu được.

Có nên nhân cơ hội này để đột phá Tiên Thiên không?

Suy nghĩ nào đó mà chợt lóe lên trong đầu Lâm Nhất thì đều không thể thu hồi lại được.

Lưu gia có ba cường giả Tiên Thiên, bất cứ người nào sau khi tế ra võ hồn hắn cũng đều không thể đối phó được.

Càng đừng nói đến ba người liên thủ lại với nhau, một khi bị vây lại thì chỉ có con đường chết.

Advertisement

Theo lý mà nói, hắn vừa đột phá võ đạo tầng 10 chưa được bao lâu, đáng lẽ nên đánh đâu chắc đó, chờ đợi thời cơ. Nhưng hiện tại, quả thực là bất đắc dĩ phải làm vậy rồi.

Huống hồ, cũng không phải là không có cơ hội.

Còn lại 11 cánh hoa Hán Kim Liên và trong túi Trữ Vật vẫn còn một viên yêu đan Tiên Thiên.

"Liều thôi!"

Thần sắc trong ánh mắt của Lâm Nhất đột nhiên trở nên vô cùng kiên định, không bước vào Tiên Thiên thì chỉ có một chữ chết, vậy chi bằng liều một phen đi.

Oanh!

Đã hạ quyết tâm, tay trái Lâm Nhất hướng lên trời, tay phải hướng xuống dưới, vỗ mạnh một cái từ trên xuống dưới, ép chặt cánh hoa này trong lòng bàn tay.

Hai mắt chậm rãi nhắm lại, Tiên Thiên Thuần Dương Công bắt đầu vận chuyển trong cơ thể, hấp thu Hỏa linh nguyên trong lòng bàn tay.

Oanh!

Thuận theo dòng chảy của nội kình Thuần Dương trong cơ thể, Hỏa linh nguyên mênh mông cuồn cuồn chảy tới, mãnh liệt kích động như sông sâu biển rộng.

Đã từng có một lần kinh nghiệm hấp thu linh khí thuộc tính hỏa rồi nên Lâm Nhất không vội vàng hấp tấp, hắn dùng nội kình Thuần Dương không ngừng thuần hóa cỗ Hỏa linh nguyên này.

Cố gắng giảm bớt sự va chạm của Hỏa linh nguyên tới lục phủ ngũ tạng trong cơ thể.

Thời gian từng chút trôi qua, nội kình màu vàng kim chuyển động trong cơ thể Lâm Nhất càng trở nên thuần túy cô đọng hơn, so với lúc trước lại càng tinh tế hơn, nhìn trông giống như sợi kim tuyến đang bốc cháy vậy.

Ầm ầm!

Nhưng âm thanh cuồn cuộn kích động trong cơ thể lại càng lúc càng sục sôi hơn, không ngừng phát ra những âm thanh trầm đục.

Đột nhiên, lòng bàn tay sinh ra một ngọn lửa, lượn lờ quấn quanh từ cánh tay đến khắp toàn thân.

Quần áo tư trang từ đầu xuống chân trong khoảnh khắc này đã bị thiêu đốt thành tro tàn.

Nhìn qua thì thấy ngọn lửa lượn lờ đó giống như một đóa Hán Kim Liên đang ôm trọn hắn vào trong.

Hỏa linh nguyên bắt đầu khởi động trong cánh hoa càng lúc càng kh ủng bố, nhưng may là Tiên Thiên Thuần Dương Công của Lâm Nhất đã đạt tới tầng thứ hai. Từ đầu đến cuối đều không để cỗ Hỏa linh nguyên này tàn phá bữa bãi cuồng bạo trong cơ thể, không để tổn thương đế thân thể.

Dưới sự bao quanh của ngọn lửa kim sắc, gương mặt thanh tú với đôi mắt nhắm chặt của Lâm Nhất trông rất trang nghiêm, thần sắc thiếu niên để lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm trọng hiếm thấy.

Toác toác!

Trong cơ thể đột nhiên vang lên vài tiếng giòn tan, chính là kinh mạch có chút sắp không chống đỡ được nữa mà đang xuất hiện vài vết nứt nhè nhẹ.

"Giữ vững!"

Mồ hôi trên trán túa ra, Lâm Nhất dùng ý chí mạnh mẽ cố gắng khiến nội kình Thuần Dương tỏ ra êm dịu một chút.

Chỉ cần chống đỡ qua một vòng lớn, với năng lực bổ dưỡng của nội kình Thuần Dương thì kinh mạch có thể tự nhiên hồi phục.

Chút ít đau đớn mà thôi, giữ vững là được!

Thời gian trôi qua, bất tri bất giác đã một ngày trời.

Hỏa linh nguyên và nội kình Thuần Dương của Lâm Nhất không ngừng tăng tốc dung hợp.

Sưu!

Liệt Diệm Kim Liên bao quanh Lâm Nhất đột nhiên thu lại, vô số ánh lửa hội tụ trên mu bàn tay của Lâm Nhất.

Ngọn lửa như đang khắc họa dấu ấn vậy, âm thanh xuy xuy không ngừng vang lên.

Đến khi cánh hoa biến mất trong lòng bàn tay, Lâm Nhất mở hai mắt ra, ánh mắt như chợt lóe lên minh quang.

"Đây là?"

Hắn nhìn xuống mu bàn tay phải của mình, kinh ngạc phát hiện ra, trên mu bàn tay lại có hình một đóa hoa Liệt Diệm Kim Liên. Chỉ là đóa hoa này mờ nhạt không rõ, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra.

Lâm Nhất đăm chiêu, trầm ngâm không hiểu.

"Trong Võ Đạo Dị Văn Lục có ghi chép, nếu như sau khi cảnh giới Hậu Thiên hoàn toàn hấp thu cánh hoa Hán Kim Liên, đạt đến độ tích lũy nhất định, thì có thể bạo phát ra dị tượng lửa cháy ngợp trời trong cảnh giới Tiên Thiên, lẽ nào có liên quan đến cái này ư?"

Lâm Nhất trước đó cũng không để ý, chỉ coi đó là sự mô tả có hơi quá lên mà thôi.

"Mặc kệ đi, ta tiếp tục thử thì sẽ biết ngay thôi".

Lấy ra cánh hoa thứ hai, hai bàn tay lại ép chặt, nhắm mắt lại, Lâm Nhất lần nữa bắt đầu luyện hóa.

Vốn cho rằng đã có kinh ngiệm rồi thì luyện hóa sẽ nhẹ nhàng hơn mới đúng.

Nhưng điều khiến Lâm Nhất thất kinh là lần luyện hóa cánh hoa thứ hai này cực kỳ gian nan.

Hỏa linh nguyên khủ ng bố thiêu đốt hắn đau đớn không thôi, ngọn lửa giống như đang tôi luyện thân thể hắn trở thành một huyền khí vậy.
Bình Luận (0)
Comment