*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba nhóm người nhanh chóng giao chiến, lần này dường như Phong Vô Hận không muốn cho bọn họ thoát thân, ông ta đã quyết định sẽ giải quyết hai tên này ở tầng hai, không để bọn họ có cơ hội tiếp xúc với Phệ Huyết Ma Điển ở tầng ba.
Trong lúc đám người giao chiến, bích họa Thanh Long bỗng lóe sáng, Lâm Nhất lẳng lặng bước ra.
“Náo nhiệt thật!”
Khi ba người đang chiến đấu kịch liệt, những người còn lại như Phó đại sư, lão Cổ và hai gã bảo chủ của Tam Ưng Bảo đồng thời bay vọt lên trời, chạy về phía ao Bách Bảo.
Lâm Nhất nhìn quanh một lượt, khi thấy ba cao thủ đang không rảnh để tâm đến ao Bách Bảo, hắn liền nhếch miệng cười.
Trời ban cơ hội tốt, sao có thể bỏ qua cho được.
Kim quang bùng lên, Lâm Nhất giang hai tay ra, thân hình hắn hệt như Kim Ô thượng cổ, phút chốc đã vượt lên trên bốn người kia, rơi xuống ao Bách Bảo.
Thiếu niên nhìn về phía bốn người, cười nói: “Bảo bối đúng là nhiều thật, tuy nhiên, có Lâm Nhất ở đây thì các vị đừng nên nghĩ nhiều”.
Phía trên ao Bách Bảo.
Phó đại sư, lão Cổ và hai vị bảo chủ của Tam Ưng Bảo đều lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Nhất.
Đến khi nghe lời hắn nói, bọn họ giận tím mặt, sát ý bùng lên.
“Muốn chết à?”
“Không biết sống chết, trước đó để ngươi chạy thoát, nên ngươi tưởng rằng bọn ta không đập chết được ngươi à?”
Hai vị bảo chủ của Tam Ưng Bảo lập tức liên thủ đánh ra một kích. Trước đó, bại dưới tay Lâm Nhất khiến bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nên hiện tại liền nhảy ra gây khó dễ. Một trái một phải cùng lao về phía Lâm Nhất.
“Thiên Ưng Quyền!”
Vừa ra tay đã là sát chiêu ác liệt, người bên trái siết chặt nắm đấm, chân nguyên toàn thân sôi trào, uy áp thuộc về cảnh giới Âm Dương tiểu thành ào ào đánh úp đến, quyền mang hùng hổ hệt như một con chim ưng oai phong từ trên trời lao thẳng xuống, mang theo tiếng rít bén nhọn.
Ầm ầm!
Một quyền này khiến không khí không ngừng chấn động, phát ra âm thanh ù ù. Quyền mang còn chưa đến mà uy áp đã khiến người ta có cảm giác ngạt thở, quả thật rất đáng sợ.
“Ma Ưng Trảo!”
Ánh mắt ông lão bên trái lóe lên tia sáng lạnh, năm ngón tay co lại thành trảo, chân nguyên đỏ như máu lập tức khuếch tán từ trong lòng bàn tay ông ta, phút chốc ngưng tụ thành một cái huyết trảo cực kỳ sắc bén và ác liệt.
Huyết trảo sắc bén lóe lên tia sáng lạnh, trông nó vô cùng to lớn, cứ như có thể xé rách hư không. Dù là nhân tài kiệt xuất đạt đến cảnh giới Dương Huyền viên mãn thì khi đối mặt với một kích khủng bố này, e là cũng cực kỳ khó chịu, chỉ cần sơ sảy một chút, đầu sẽ hệt như quả dư hấu bị bóp nát, máu chảy thành sông.