*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Có rất nhiều người muốn có, nhưng có lẽ không ai dám tranh với Nhược U điện hạ”.
“Đương nhiên”.
Giọng nói của Khuynh Nhược U khiến cho quảng trường rộng lớn trở nên yên lặng trong thời gian ngắn. Ngay sau đó, các loại âm thanh lại vang lên.
Thần thạch Tử Diệu đối với đa số người mà nói quả thật không có tác dụng gì, thứ nhất là đẳng cấp không đủ, thứ hai là thuộc tính công pháp không phù hợp.
Nếu không phải yêu nghiệt nhân tài chân chính, lấy được vật này sẽ có vẻ khá vô bổ, tùy tiện luyện hóa sẽ vô cùng lãng phí. Còn khảm vào bảo binh thì cần phải có Huyền sư cao minh, ít nhất cũng phải là Huyền sư tứ phẩm.
Huyền sư tứ phẩm tương đương với tồn tại ở cảnh giới Thiên Phách, thế lực bình thường hoàn toàn không làm được, huống hồ là cá nhân.
Lâm Nhất vốn không để ý mấy, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, chậm rãi nhắm mắt lại.
Dòng duy nghĩ của hắn bay về hồi ức khá xa xôi, Tô Hàm Nguyệt ở Thanh Vân Môn bị hắn làm tức giận đến mức nôn ra máu, máu đó lan tràn khí lạnh khiến người ta sợ hãi…
Năm xưa ở Thanh Vân, có lẽ nàng bị độc hàn giày vò.
Ngay khi ấy, trên mặt Trần Hùng lộ ra nụ cười, khẽ giọng nói: “Nhược U điện hạ muốn lấy vật này, Trần mỗ tự nguyện từ bỏ”.
“Ta cũng rút lui”.
“Khó có khi Nhược U điện hạ đến thành Thiên Lăng một chuyến, Tiêu Vân Tông đương nhiên phải nể mặt, rút lui”.
Sau khi Trần Hùng lên tiếng, nhân tài của mấy thế lực lớn khác cũng lần lượt rút lui, không do dự gì nhiều.
Nàng ta vốn là yêu nghiệt bảng trong, thiên phú cực cao, tu vi sâu không lường được, bảng Long Vân đợt tới lại có khả năng tiến vào hạng mười. Thêm vào đó, bản thân nàng ta đến từ Tử Nguyệt Động Thiên, có một sư tôn là trưởng lão cấp Tử Nguyệt, không ai dám đắc tội với Tử Nguyệt Động Thiên, càng không dám đắc tội nàng ta.
Thay vì vậy, chi bằng thuận nước đẩy thuyền.
Khuynh Nhược U nhìn về phía Lạc Du trên đài cao, thản nhiên lên tiếng: “Ta vội vàng đến đây, trên người không mang theo nhiều linh ngọc như vậy. Mười ngày sau, Tử Nguyệt Động Thiên sẽ có người đưa đến cho ông, các hạ không có ý kiến gì nhỉ”.
Lời nói của nàng ta không phải đang hỏi, cũng không phải đang đề nghị, mà là một loại yêu cầu nào đó không cho phép nghi ngờ.
Lạc Du hơi do dự trong chốc lát, ngay sau đó cười đáp: “Không vấn đề gì”.