Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2297

Nhưng lại không thể ngờ được, Dương Bằng Phi vốn bị cho là đã nhặt được một món hời, có thể dễ dàng nghiền nát Lâm Nhất lại thua thê thảm thế này, Lâm Nhất còn chưa từng ra chiêu, chỉ mới bước lên trước ba bước mà đã khiến Dương Bằng Phi thua trận.  

Còn chưa hết, một chưởng cuối cùng kia, Dương Bằng Phi đã hoàn toàn không có sức chống cự nữa mà quỳ rạp xuống đất trong tiếng quát điên cuồng của thiếu niên.  

Trên dung nhan tuyệt đẹp của Khinh Nhược U không tỏ vẻ gì, nhưng đôi mắt đẹp khẽ nhướn lên nhìn về phía Lâm Nhất.

Nhìn thì như sóng yên gió lặng, không hề có chút phản ứng nào với kết quả của sự việc lần này, nhưng Hướng Thiên Hà đứng ở bên cạnh nàng ta thì cơ thể đã khẽ phát run, rõ ràng cảm nhận được trên người Khinh Nhược U có một luồng hàn ý đang tích tụ, từ sâu trong nội tâm hắn ta sinh một loại cảm giác khủng hoảng, khiến cơ thể hắn run lên bần bật.  

Rõ ràng, kết quả này hoàn toàn vượt xa khỏi dự đoán của Khinh Nhược U.  

Nàng ta như ở tít trên cao, trong mắt chẳng nhìn thấy người nào, khinh thường ra tay với Lâm Nhất, nói thẳng rằng ngươi không xứng. Một câu hạ lệnh đã muốn để cho nhân tài ngoại bảng của bảng Long Vân tại thành Thiên Lăng này mạnh tay dạy dỗ Lâm Nhất, dẫm nát sự kiêu ngạo của hắn.  

Nhưng cái quỳ này của Dương Bằng Phi thì đã đặt dấu chấm hết thực sự.  

Khiến cho tất cả những lời nói trước đó của nàng ta bây giờ nhớ lại chỉ thấy chói tai, mang đầy sự châm chọc. Cái quỳ kia không chỉ là một bạt tai tát thẳng vào mặt của các nhân tài thành Thiên Lăng mà càng là cái bạt tai vang dội tát vào mặt của Khinh Nhược U.  

Từ khi nàng ta xuất đạo đến nay, trên người lúc nào cũng được bao bọc bởi luồng hào quang chói lọi, Tam Vương Thất Anh trông thấy nàng ta cũng đều phải khách sáo lễ độ.  

Chưa từng phải chịu ấm ức như thế này bao giờ, bây giờ trong lòng đang nổi lên sát ý ngập trời nhưng ngại vì lời trước đó đã nói, lại không thể thực sự ra tay với Lâm Nhất.  

Loại nín nhịn này khiến nàng ta khó chịu vô cùng, bàn tay phải trắng nõn như ngọc siết chặt.  

Trên đài cao, Lạc Du chủ trì buổi đấu giá nhìn sâu vào Lâm Nhất một lúc, thầm gật đầu, thiếu niên này quả thực là có chút không tầm thường.  

Đâu chỉ ông ta, bây giờ bất kể là ai cũng đều có thể nhìn ra được, Lâm Nhất tuyệt đối không phải nhân tài bình thường.  

Ba bước một chưởng đã khiến Dương Bằng Phi quỳ trên đất xin tha, há lại là nhân tài bình thường có thể làm được?  

“Xong rồi…”.  

“Hôm nay nếu như không ngăn được hắn, sĩ diện của chúng ta ở thành Thiên Lăng này sẽ mất hết thôi”.  

“Mất mặt quá, Dương Bằng Phi này mở miệng ngậm miệng là gọi kiếm nô, điên cuồng ngang ngược như thế, kết quả lúc động tay chân thật thì lại kém cỏi như vậy”.  

Trên quảng trường dần vang lên những tiếng nói chuyện, những võ giả sống tại thành Thiên Lăng lúc trước vẫn luôn chờ để coi Lâm Nhất bẽ mặt thì bây giờ đều cảm thấy khó ở.  

“Lâm Nhất!”  

Đúng vào lúc này, giọng nói của thế gia Trần Hùng thình lình vang lên, chỉ thấy hắn ta tập trung nhìn vào đối phương, đáy mắt chứa đầy vẻ lạnh lùng âm u, trầm giọng nói: “Thủ đoạn này của ngươi cũng hơi quá đáng rồi. Dương huynh thua thì thua, hà tất phải sỉ nhục đối phương, ngươi không coi Tiêu Vân Tông ra gì sao?”
Bình Luận (0)
Comment