Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2337

Thù này tất bào!  

Hận này không tiêu tán, vĩnh viễn không rút kiếm!  

Khi nuốt dị quả vào người, ngay lập tức, một luồng khí nóng rực khác thường hệt như lửa chảy tràn trong cơ thể Lâm Nhất.  

Xì xì!  

Trong lúc nó di chuyển, thân thể Lâm Nhất trở nên vô cùng nóng bỏng, toàn thân tỏa ra hơi nóng mờ ảo. Gương mặt trắng bệch của hắn bắt đầu trở nên ửng hồng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thậm chí hồng đến mức trông có hơi bệnh, trên mặt dường như có thể nặn ra được máu.  

Quá mạnh mẽ!  

Dị quả mà ngựa Huyết Long tìm về cho hắn có dược hiệu quá mạnh, thậm chí có hơi quá sức đối với người đang trong tình trạng suy yếu.   

May mà cơ thể Lâm Nhất đủ mạnh, nếu không, đổi lại là những người khác, với dược hiệu mạnh như vậy, sợ là không sống nổi.  

Thình thịch!  

Trái tim Lâm Nhất nảy mạnh trong lồng ngực, tâm pháp Thương Long Cửu Biến lặng lẽ vận chuyển mà không chút ước thúc. Lực lượng Thương Long cổ xưa di chuyển trong kinh mạch, không ngừng luyện hóa dược lực của dị quả, bồi dưỡng toàn thân.  

Không bao lâu sau, thiếu niên đã khôi phục lại gương mặt trắng trẻo và tuấn tú như thường ngày.  

Rắc! Rắc! Rắc!  

Xương cốt ở bàn tay và trrước ngực bị đánh vỡ cũng bắt đầu khôi phục với tốc độ kinh người. Lâm Nhất ngồi khoanh chân, có tiếng long ngâm vang lên, dưới da thịt ẩn chứa lực lượng mang tính bùng nổ.  

Long uy ẩn chứa bên trong lực lượng phong lôi khiến thân thể có phần yếu ớt của thiếu niên trở nên nặng nề một cách khó tả, sâu không lường được.  

Mãi một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới mở mắt ra, ánh mắt hắn lóe sáng khiến cho vạn vật trong rừng bỗng giật mình kinh hãi, vội bỏ chạy tứ phía.  

Giờ phút này, thương thế của Lâm Nhất đã hoàn toàn khôi phục, lấy lại khí thế đỉnh cao, hệt như một con rồng vừa thức tỉnh.  

Vốn dĩ, vết thương của hắn phải mất hai ngày mới có thể khôi phục được, nhưng hiện tại chỉ cần không đến hai tiếng.  

Hắn đưa tay sờ lên má, ở đó vẫn còn vệt nước mắt.

Lâm Nhất thờ ơ nhìn bàn tay mình, thì thào nói: “Khóc à…”  

Mấy năm quá, hắn đã chịu rất nhiều khổ sở, bị đối xử lạnh nhạt, bị cười nhạo và làm nhục, những thứ đó chưa từng thiếu. Trái tim của thiếu niên đã sớm cứng rắn như sắt, hệt như một thanh bảo kiếm ánh lên tia sáng lạnh. Chịu được cô độc, chịu được nghèo khó, cũng đợi đến ngày kiếm ra khỏi vỏ, làm bốn phương kinh ngạc.  

Lòng của hắn rất ít khi dao động, thậm chí có chút lạnh lùng, bởi lẽ hắn đã quen với sự bạc bẽo của thế gian.  

Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn là con người.  

Cả đời này, điều khiến hắn không chịu được nhất chính là người khác vì mình mà chịu khổ.  

Đúng là tạm thời hắn không địch nổi cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành, nếu có roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay, hắn hoàn toàn không sợ và có thể dễ dàng rời đi. Thậm chí nếu liều mạng thì chưa hẳn không thể đánh trọng thương đối phương.  

Có điều, vì sợ kinh động đến cao thủ cảnh giới Thiên Phách nên hắn mới kiềm nén bản thân. Nào ngờ một khi nhẫn nhịn, lại khiến ngựa Huyết Long bị trong thương, thừa sống thiếu chết.
Bình Luận (0)
Comment