*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất sắp xong đời rồi!
Sau chuyện này Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm đều không lớn tiếng tuyên bố sẽ giết Lâm Nhất như những tân tú khác, nhưng tất cả những người chứng kiến vẻ mặt của họ lúc đó đều cảm thấy chuyện này không ổn, vẻ mặt của họ rất khó coi, không thể miêu tả được đáng sợ đến mức nào.
Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được đó là sự bình yên trước cơn bão, gió thổi báo giông bão sắp đến.
Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc, hai nhân vật thủ lĩnh của các nhân tài kiệt xuất thành Thiên Lăng, đều đã hạ quyết tâm giết người, hơn nữa còn vô cùng giận dữ, sát ý ngút trời sẽ khiến cả thành Thiên Lăng chấn động.
Bầu không khí ở thành Thiên Lăng lập tức từ náo nhiệt vì thất đại tân tú tề tụ trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo.
Trong sự yên bình này, ba ngày sau, trong sơn mạch Thiên Lăng dài vô tận ở ngoài thành đột nhiên xuất hiện một tia kiếm quang cao vạn trượng phóng thẳng lên trời.
Tia kiếm quang kia như một ngọn núi đâm lên từ mặt đất, cao ngất như thể đâm thủng một lỗ trên bầu trời.
Là mật cảnh, mật cảnh Kiếm Tông!
Các nhân tài kiệt xuất địa phương ở thành Thiên Lăng đều không xa lạ gì với dị tượng này.
Lôi Châu rộng lớn nhưng đều được xây dựng trên di tích của Kiếm Tông, núi Thiên Lăng bên ngoài thành Thiên Lăng chính là một trong bảy đỉnh núi chính của Kiếm Tông năm đó. Bên trong lãnh thổ Lôi Châu, cứ thỉnh thoảng sẽ có mật cảnh được sinh ra, mật cảnh cực kỳ hung hiểm, nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều cơ duyên kỳ ngộ.
Nhân tài của Lôi Châu có thể vênh váo, nghiêng mắt coi khinh tám châu khác vì Linh khí bên trong lãnh thổ này vốn dĩ đã dồi dào hơn những nơi khác, hơn nữa còn bởi vì mật cảnh ở đây rất nhiều.
Bầu không khí đầy áp lực của thành Thiên Lăng lập tức bùng nổ, cả toà thành trì như một chảo dầu sôi lục bục.
Châu đứng đầu Nam Thành, trong lãnh thổ của Lôi Châu có mật cảnh được sinh ra, nhưng lần này mật cảnh kia lại đến thật là đúng lúc, vừa hay bảy đại tân tú yêu nghiệt đều đã có mặt ở đây.
Bên ngoài núi Viêm Long.
Thiếu niên đang nhắm mắt khổ sở tu luyện bỗng lúc này lại mở bừng ra, nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ vô cùng rung động kia thì hai mắt sáng lên lấp lánh, phong mang như điện, bắn ra ánh mắt sắc bén đâm thủng cả hư không.
Kiếm Tông, không hề xa vời.
Mấy nghìn năm trước đã thống trị cả cổ vực Nam Hoa, duy kiếm độc tôn, không ai dám không tuân theo.
Nghe nói đây là một Tông môn tồn tại tương đối lâu đời, truyền thừa lâu đến nỗi khó có thể truy tìm được nguồn gốc của nó nữa. Chỉ tính đến những di tích còn sót lại bây giờ thôi đã đủ để nhìn ra được chút manh mối, đây đã từng là một Tông môn cực kỳ huy hoàng, có vô số lịch sử sáng chói.
Nhưng không biết vì sao, Tông môn lớn mạnh mà không bá đạo này lại bị tiêu diệt hoàn toàn trong một kiếp nạn lớn.
Kiếm Tông vốn không phải là một Tông môn thượng cổ, sự diệt vong của nó chỉ vào mấy nghìn năm trước, theo lẽ thường mà nói, ít nhất cũng phải có vài lời đồn lưu lại. Nhưng trên thực tế thì ai cũng không biết nguyên nhân rốt cuộc vì sao mà năm đó bá chủ Nam Thành lại bị diệt vong.