Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2384

“Dù gì cũng là yêu nghiệt nội bảng, ta giữ chút sĩ diện cho ngươi vậy”.  

Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, giọng điệu đầy vẻ châm biếm nói.  

Cơ mặt Hướng Thiên Hà thoáng thả lỏng, trong lòng lại thầm nghĩ, đợi ngươi thả Trần Hùng ra thì cũng chính là lúc chết của ngươi.  

Bốp!  

Nhưng lời của Lâm Nhất vừa dứt, nhấc tay lên vung ra một chưởng mang bao hàm sức mạnh hùng hậu, như móng vuốt của Thương Long, vả mạnh lên mặt Trần Hùng.  

Thình lình Trần Hùng bị tát cho ói ra cả răng lẫn máu trong miệng.  

Bịch!  

Vào lúc hắn ta rơi xuống đất, sức mạnh trói buộc trên cơ thể lập tức được cởi bỏ, xương cốt căng cứng lập tức được thả lỏng cũng vỡ vụn hoàn toàn. Hắn ta nằm rũ ra trên mặt đất, một mùi khai thối bốc lên từ bên dưới đũng quần của Trần Hùng, hắn ta đã ngất xỉu.  

“Lâm Nhất!”  

Gương mặt thoáng thả lỏng của Hướng Thiên Hà sau khi nhìn thấy cảnh này thì tức đến mức muốn hộc máu. Hắn ta ngửa cổ lên trời rống lên, trong tiếng rống hét ra hai chữ tên của Lâm Nhất, đôi tròng mắt vằn đầy tơ máu, bộ dạng như một con thú phát điên muốn nuốt chửng Lâm Nhất.  

Hắn nhận lời nhờ vả của Trần Tử Ngọc, lần này đi giết chết Lâm Nhất đồng thời cũng gánh trách nhiệm chăm sóc cho Trần Hùng.  

Nhưng bây giờ, Trần Hùng lại bị sỉ nhục và giày vò đến mức này, sau khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ trở thành tàn phế, sống không bằng chết.  

Điều này bảo hắn ta làm sao mà giải thích được với Trần Tử Ngọc đây, hắn ta nổi điên, hắn ta thực sự đã nổi giận rồi, mái tóc dài đầy đầu tung bay, một thân sát ý điên cuồng phát tán ra ngoài hình thành nên một cơn cuồng phong khủng khiếp càn quét khắp tám phương.  

Trên cánh đồng hoang thình lình chìm hẳn vào trong yên lặng, cảnh tượng cỡ này doạ cho tất cả mọi người run lẩy bẩy.  

Đáng sợ quá!  

Lại dám phế bỏ Trần Hùng ngay trước mặt mọi người, một cái tát đã tát cho đối phương đại tiểu tiện cả ra, rồi sau này Trần Hùng phải đối mặt với những nhân tài của thành Thiên Lăng thế nào đây, kết cục này coi như đã định sẽ là vết nhơ không thể xoá được trong cuộc đời này của hắn ta.  

Mặt Lâm Nhất vô cảm, chẳng hề dao động.  

Hắn biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn lựa chọn bước vào, hắn đã sớm biết thứ mà mình cần phải đối mặt là gì rồi. Chỉ là khi hắn đến đây, tình hình lại nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì hắn đã nghĩ. Đám nhân tài thế gia này, người nào người nấy đều đòi chém đòi giết, như thể coi hắn là loài chó lợn có thể tuỳ ý dẫm đạp không bằng.  

Đường đường yêu nghiệt nội bảng lại càng vô sỉ, chỉ vì muốn làm một con chó cho đàn bà mà lại nổi lên sát ý ngút trời với hắn.

Nếu đã không cần sĩ diện như thế, vậy cũng đừng trách hắn thủ đoạn độc ác, ra tay vô tình.  

Từ khi hắn xuất đạo đến nay, số lượng giết chóc mà hắn gây ra, tính tất cả đám nhân tài thế gia có mặt ở đây cũng chẳng nhiều bằng. Đám nhân tài này hầu như không biết được bản thân mình đã chọc vào ai.  

“Hướng mỗ sau khi thăng cấp lên yêu nghiệt nội bảng đã rất ít khi giết người, Lâm Nhất, ngươi thực sự đã chọc điên ta rồi!” 
Bình Luận (0)
Comment