*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Nhất cất kiếm vào trong vỏ, liếc nhìn thi thể dưới đất, nhẹ giọng nói: “Trước khi đến ta đã biết sẽ cửu tử nhất sinh, chỉ không ngờ rằng đám người này thật sự không cần mặt mũi như thế”.
Hắn hơi bất đắc dĩ, không ngờ vì một nữ nhân, đám yêu nghiệt của thành Thiên Lăng này lại hận mình đến vậy.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn lại trở nên ung dung, nếu đã đến rồi thì không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Nếu hắn không đến, không lấy được cơ duyên này, thì biết bao giờ kiếm quyết của hắn mới có thể đột phá lên tầng mười một.
Tu luyện võ đạo vốn là cửu tử nhất sinh, nếu không mạo hiểm, hắn đã không thể đi được tới ngày hôm nay.
Tâm hướng kiếm của hắn cũng sẽ không sắc bén như thế.
Đó là một con dao hai lưỡi, ác với kẻ thù, còn ác với bản thân hơn. Hai người Quách Húc và Dương Phàm cũng không nhìn thấu, cho nên sau khi bị Lâm Nhất vượt qua, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân ngày càng bị bỏ xa.
Oanh!
Lúc này, nơi sâu nhất trong khu vực trung tâm đột nhiên xuất hiện hơi thở đáng sợ.
Ba người nhìn sang, một luồng yêu sát ngưng động phóng lên cao, nhuộm một nửa bầu trời thành màu đỏ tươi như máu, vô cùng đáng sợ.
“Đó là cái gì?”
Quách Húc và Dương Phàm thay đổi sắc mặt, ngạc nhiên nói.
Nét mặt Lâm Nhất cũng rất nặng nề, đây là cảm giác đáng sợ mà hắn cảm nhận được khi vừa bước vào di tích Kiếm Tông, hung vật khiến Thương Long yêu uy và Tiên Thiên kiếm ý đều trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
“Có lẽ nơi đó là cấm địa”.
Dương Phàm ở bên cạnh nét mặt nặng nề, nhẹ giọng nói: “Dù là khi Kiếm Tông chưa bị tiêu diệt, có lẽ nơi đó đã là cấm địa, đoán chừng trưởng lão bình thường cũng không dám đến gần”.
Lâm Nhất đăm chiêu suy nghĩ, hắn mơ hồ có cảm giác kỳ ngộ lớn nhất của hành trình lần này nằm ở đó.
Căn cơ của hắn quá sâu, hôm nay chỉ mới ở cảnh giới Dương Huyền viên mãn đỉnh phong đã có chân nguyên sánh bằng Âm Dương viên mãn. E rằng khắp cổ vực Nam Hoa cũng rất hiếm ai có căn cơ đáng sợ thế này.
Căn cơ hùng hậu, không nói đến ưu điểm, càng không cần nói đến nhược điểm.
Căn cơ như thế, muốn thăng cấp lên cảnh giới Âm Dương đương nhiên sẽ khó khăn hơn võ giác khác gấp mười, thậm chí gấp trăm lần. Đương nhiên căn cơ như thế, một khi đột phá sẽ như thạch phá kinh thiên, có vô số lợi ích, giống như là lột xác vậy.
Nếu không có cơ duyên đặc biệt, muốn đột phá một cách dễ dàng thì không biết phải đợi đến bao giờ.
Muốn đột phá phải có rất nhiều cơ duyên, không thể đi con đường bình thường.
Dù Lâm Nhất đã có hai viên Thiên Tinh Châu, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ, chưa chắc có thể đột phá. Hắn không thích mạo hiểm, một khi cố đột phá thất bại, chắc chắn sẽ tổn thương căn nguyên.
Căn nguyên trọng thương thì khỏi phải nghĩ đến việc tham gia Quần Long thịnh yến, chắc chắn sẽ bị yêu nghiệt của các thế lực thay nhau chà đạp.
Đây là chuyện Lâm Nhất không thể nào chấp nhận được.
“Đi, đi xem thử!”
Lâm Nhất gần như ra quyết định mà không chút nghĩ ngời, đi thẳng về phía bầu trời đỏ như máu kia.